Chương 10: Chỉ Cảm Thấy Ghê Tởm.

Lục Diệp thầm nghi ngờ, nhưng vì lễ phép mà không hỏi, cười cười dờ đầu bánh bao nhỏ, khen nói:

“Hóa ra Hữu Hữu lợi hại như vậy nha, giỏi quá.”.

“Con muốn số điện thoại của cô sao?”. Nhìn từ tiếng Anh trên giấy, Lục Diệp bừng tỉnh hiểu ra.

Sau khi được khen, bánh bao nhỏ rõ ràng có chút vui vẻ, chỉ là bé không giỏi thể hiện cảm xúc như những đứa trẻ khác, chỉ nặng nề gật đầu, dùng đôi mắt to đen nhánh nhìn cô.

Đứa bé này vừa khiến người ta thích lại vừa khiến người ta đau lòng.

Giấu đi ánh mắt thương tiếc, Lục Diệp “xoát xoát” viết lên giấy số điện thoại và tên của mình, viết xong cũng không thu lại bút.

Bánh bao nhỏ nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn, Chiến Vân Kỳ cũng tò mò ghé đầu qua xem.

Không đến ba phút, một hình vẽ chibi xuất hiện trên giấy, một đôi mắt to tròn đáng yêu, lông mi vừa dài vừa vểnh, chính là hình vẽ bánh bao nhỏ.

“Oa, thần bút Mã Lương tái thế, vẽ giống quá…”.

Chiến Vân Kỳ nhìn hình vẽ trên giấy lại nhìn Hữu Hữu, tấm tắc khen ngợi.



Bánh bao nhỏ không hề chớp mắt mà nhìn hình vẽ chibi của mình, một lúc lâu sau, khóe miệng rốt cuộc tràn ra ý cười, nhưng rất mỏng.

Chiến Vân Kỳ hung hăng dụi mắt, quả nhiên không thể tin được, Hữu Hữu vậy mà lại nở nụ cười?

Aaaaa… Hữu Hữu vậy mà lại cười? Hắn muốn nhanh chóng lấy di động ra chụp lại. Di động đâu? Di động đâu…

Càng khiến Chiến Vân Kỳ không thể tin được là, sau khi Lục Diệp rời đi, Hữu Hữu vậy mà nhìn tờ giấy đó cả ngày, quan trọng hơn là, vẻ mặt của bé không phải tê dại mà là có tình cảm.

****

Rời khỏi bệnh viện, Lục Diệp trực tiếp thuê xe trở bên kia hầm Đông Cảnh Ly, nơi cô đi học ngày trước, thuê một căn chung cư đơn, thay đổi một thân quần áo sạch sẽ rồi mới mở nguồn điện thoại.

Từ tối qua đến giờ, Giang Văn Thăng gọi cho cô không dưới một trăm cuộc.

Ngoài ra, giới truyền thông, người đại diện các công ty khác và cấp trên cũng gọi cho cô không ít.

Như cô dự đoán, video này bị phát tán ra từ hiện trường lễ trao giải nhanh hơn nhiều internet.

Cô đang định mở Weibo ra xem, nhưng chưa kịp vào, Giang Văn Thăng đã gọi đến.

Lục Diệp trượt màn hình, nghe máy.



“Diệp tử, cuối cùng em cũng mở máy. Đừng cúp điện thoại, em nghe tôi nói, chuyện thực ra không giống như em thấy, cái video kia là giả, là có người cố ý hại anh và Lăng Tuyết, em nhất định phải tin tưởng anh.”. Giang Văn Thăng vội vàng giải thích.

Có tật giật mình mà, có thể hiểu được.

Lục Diệp chờ hắn ở bên kia nói xong rồi, mới dùng ngữ khí cái gì cũng không biết, giả bộ lơ ngơ nói: “Văn Sinh, anh đang nói cái gì vậy? Video gì cơ? Sao em nghe không hiểu? Đúng rồi, Lăng Tuyết thế nào? Tối qua em nghe trong danh sách đề cử có cô ấy.”.

Nghe cô nói vậy, Giang Văn Thăng triệt để lâm vào mờ mịt, bình tĩnh ba giây mới thử thăm dò hỏi: “Cô không biết chuyện video?”.

Lục Diệp: “Rốt cuộc là video gì? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”.

Cô cố ý làm bộ thật lòng quan tâm.

Giang Văn Thăng nửa tin nửa ngờ. “Vậy tối qua em đi đâu, vì sao lại tắt máy?”.

“Đừng nói nữa, tối qua em đi thăm dò tình hình, bất cẩn lăn từ cầu thang xuống, trực tiếp té ngất phải vào bệnh viện, điện thoại cũng rơi vỡ, vừa mới rời khỏi bệnh viện quay về chung cư, thay điện thoại mới liền gọi cho anh đây.”. Chuyện này trên đường trở về Lục Diệp đã nghĩ xong, cho nên nói không có chút sai xót nào.

Bên kia điện thoại, dường như Giang Văn Thăng nhẹ nhàng thở ra, lập tức biểu hiện vô cùng lo lắng cho cô. “Em ngã từ cầu thang trên lầu xuống sao? Trời ạ, có ngã bị thương không? Em đang ở đâu? Anh lập tức đến tìm em. Đều do anh không tốt, vội lo chuyện lễ trao giải, không chăm sóc tốt cho em…”.

Nếu là trước đây, nghe Giang Văn Thăng nói vậy, cô nhất định sẽ cảm động trong lòng ấm áp, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy thật ghê tởm, ghê tởm đến mức suýt chút nữa ói hết cơm sáng ra ngoài.