Chương 14: . Có Ai Mà Không Diễn

"Lăng Tuyết!" Biết tình huống không bình thường, Giang Văn Thăng bất thình lình quát khẽ một tiếng, kịp thời bắt được cổ tay Lục Lăng Tuyết.

Tiếp đó cầm lấy microphone, nói nhanh, "Người trong video không phải là Lăng Tuyết, là có người hãm hại, đối với việc này, công ty chúng tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng."

Giang Văn Thăng nói xong một hơi, liền túm lấy Lục Lăng Tuyết kéo đi.

"Buổi họp báo hôm nay đã kết thúc, các vị phóng viên vất vả rồi." Đã có được hiệu quả mong muốn, Lục Diệp hoàn thành xong việc muốn đi về.

Cô cũng theo đến văn phòng, Lục Lăng Tuyết mặt đầy dữ tợn vọt về hướng cô.

" Lục Diệp, cô có ý gì? Cô đang cố phá hoại tôi đúng không? Video có phải là cô làm hay không, có phải cô ghen tị với tôi nên muốn phá tôi!"

Lục Diệp thong dong từng bước tránh ra hướng bên cạnh, Lục Lăng Tuyết bổ nhào vào khoảng không, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Giang Văn Thăng thấy thế vội vàng bước nhanh đến, bắt được Lục Lăng Tuyết.

"Lăng Tuyết, em bình tĩnh chút đi."

" Bình tĩnh? Anh bảo em bình tĩnh như nào? Lục Diệp làm trò trước mặt Lục Lăng Tuyết như vậy, không phải rõ ràng là làm khó em sao? Cô ta là cố ý muốn hại em! Không chịu được em so với cô ta nổi hơn mà!" Lục Lăng Tuyết nói xong, trực tiếp ghé vào trên người Giang Văn Thăng "oa oa" Khóc lên.

Không thèm kiêng dè.

Đυ.ng phải tầm mắt Lục Diệp nhìn qua, Giang Văn Thăng giống như bị điện giật, nhanh chóng đẩy Lục Lăng Tuyết ra.

"Lăng Tuyết, em đừng kích động, chúng ta phải hiểu cho Diệp Tử, đột nhiên thấy video như vậy, em ấy hiểu lầm là bình thường, nhưng mà, người trong tự rõ ràng, cho Diệp Tử chút thời gian, em ấy nhất định sẽ tin tưởng chúng ta, hơn nữa lời của em ấy trước mặt truyền thông vẫn là bênh vực anh mà không phải sao?"

Bây giờ còn chưa phải thời điểm trở mặt, Giang Văn Thăng nói xong âm thầm nhéo Lục Lăng Tuyết nhắc nhở cô ta phối hợp.



Giang Văn Thăng âm thầm quan sát đến biểu tình Lục Diệp, theo trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì của cô, lúc này mới càng lo lắng.

Anh ta cố gắng bình tĩnh lại, giống như ngày xưa ôn nhu gọi tên của cô, "Diệp Tử, mặc kệ em tin hay không, anh cùng Lăng Tuyết thật sự trong sạch, video kia được phát ở lễ trao giải rõ ràng là có người bày trò, em phải tin anh, trong tim anh chỉ có em, anh đối với em là chung thủy."

Nhìn trong mắt anh ta nhu tình lưu luyến, Lục Diệp có một loại cảm giác ghê tởm — — —

Thật đúng là người đáng ghét chết tiệt!

Mà Lục Lăng Tuyết một bên tức giận đến sắp phát điên.

Lục Diệp thu lại tinh quang trong đáy mắt, giống như cái gì cũng không cảm thấy được, đi đến trước mặt Giang Văn Thăng, nhìn vào mắt của anh ta, "Nam nhân trong video thật sự không phải anh?"

"Không phải!"

"Anh thề đi."

"Được, anh thề, người đàn ông trong video kia nếu là anh, anh... sẽ không được chết tử tế! Diệp Tử, em nhất định phải tin anh, trong lòng anh thật sự chỉ có em." Không biết vì sao, hôm nay nhìn thấy người con gái trước mặt này, anh ta luôn kiềm chế không được cảm giác của chính mình, không cầm nổi lòng mà nắm tay cô.

Thấy được Lục Lăng Tuyết bị tức điên rồi, Lục Diệp thuận thế lao vào lòng Giang Văn Thăng, hai tay ôm chặt eo của anh ta, "Văn Thăng, chúng ta lại có con đi?"

Thực ra, Lục Diệp cùng Giang Văn Thăng ngủ với nhau một lần, mà một lần kia cũng chỉ là cô nghĩ thế.

Sau đó đứa bé sinh non, cô từng một lần bị trầm cảm, cực kỳ khó chịu chuyện nam nữ, dần dà Giang Văn Thăng cũng không yêu cầu đòi hỏi cô nữa.

Cô vẫn ngây thơ nghĩ rằng đã gặp được người đàn ông tốt yêu thương mình, thì ra là bởi vì anh ta đã sớm theo người phụ nữ khác tìm tìm được bồi thường rồi.

Ha hả . . .



Nghe đến việc có con lần nữa, Lục Diệp rõ ràng cảm giác được thân mình Giang Văn Thăng cứng ngắc vài giây, sau đó có chút không tự nhiên mở miệng, "Sao lại đột nhiên nghĩ đến việc này?"

"Anh không nghĩ đến sao?" Lục Diệp vùi đầu trong l*иg ngực hắn, dư quang khóe mắt vừa vặn có thể thấy vẻ mặt ghen tị phẫn nộ mà vặn vẹo đầy dữ tợn của Lục Lăng Tuyết.

Khóe miệng của cô gợi lên một ý cười sảng khoái.

Lục Lăng Tuyết còn tưởng rằng chính mình hoa mắt, lập tức ngây ngẩn cả người.

Ôm trong lòng thân thể mềm mại, ngửi được từng mùi thơm nhẹ trên người cô, Giang Văn Thăng gật đầu, "Có nghĩ chứ, anh đương nhiên muốn rồi."

Nói xong, hô hấp của anh ta kìm lòng không đậu mà tăng lên, anh ta thế mà có xúc động muốn đem người con gái vô số lần cự tuyệt mình đặt ở dưới thân, chinh phục cô, chiếm lấy cô.

Giang Văn Thăng đang nghĩ cái gì, không ai so với Lục Lăng Tuyết hiểu rõ hơn, cô ta gắt gao cắn môi, cả người tức giận đến phát run, trong mắt hiện lên một tia độc ác, tiếp theo giơ tay vịn tường, thân thể lung lay sắp đổ, "Văn Sinh..."

Phụ họa thêm một tiếng hô yếu ớt, Lục Lăng Tuyết đau khổ động lòng người mà ngã xuống, trên mặt có hai hàng nước mắt trong suốt.

"Lăng Tuyết." Trong ánh mắt Giang Văn Thăng tràn đầy đau lòng, một tay ôm cô ta vào trong ngực.

"Văn Sinh, em đau đầu quá, đau đến muốn nứt ra rồi." Lục Lăng Tuyết tựa trên người Giang Văn Thăng, yếu ớt thật như sắp tan ra vậy.

Giả bộ đáng thương yếu đuối, cô thật đúng là không phải đối thủ của Lục Lăng Tuyết.

Lục Diệp cười lạnh ở trong lòng.

Nhưng mà không sao, kẻ yếu chỉ có thể đổi lấy đồng tình nhất thời, kẻ mạnh mới là để mọi người quỳ bái.

Đám người cặn bã các người, cứ chờ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ đi.