Chương 19: .1. Mang Theo Bánh Bao Nhỏ

Lục Diệp quả nhiên liền mang bánh bao nhỏ theo.

Cô bỗng nhiên phát hiện, bánh bao nhỏ có cảm giác ý lại cô mười phần. Cô dường như căn bản là không mặc kệ bé được, hơn nữa Lục Diệp đối với bánh bao nhỏ cũng có một loại cảm giác vô cùng thân thiết.

Chỉ cần Chiến Đình Kiêu không có ở đây, cái gì cũng tốt cả.

Lục Diệp rất nhanh đã đến công ty, cô ôm theo một đứa trẻ như vậy, khẳng định có chút rêu rao.

Hơn nữa lúc cô vừa mới tới dưới lầu công ty, Giang Văn Thăng liền nhận được điện thoại. Giang Văn Thăng đã sớm cho người ở dưới sảnh canh chừng, chỉ cần Lục Diệp vừa đến, lập tức gọi điện thoại cho anh ta.

Vì thế khi Lục Diệp vừa bế đứa bé đến cửa công ty, Giang Văn Thăng mang theo một bó hoa trực tiếp chạy xuống dưới.

Lục Diệp đi tới cửa, nhìn Giang Văn Thăng ôm một bó hoa tươi đi về hướng mình, không khỏi dừng chân lại.

Này là muốn chơi cái trò gì đây?

Cô chớp mắt đánh giá nhất cử nhất động của Giang Văn Thăng đến duy trì bất động thanh sắc.

Nếu là Lục Diệp trước kia, khi cô vẫn chưa biết chân biết chân tướng sự việc, còn có thể bị bộ dáng này của Giang Văn Thăng đả động. Nhưng mà hiện tại, cô đã tự động kết luật những sự ghê tởm kia thành một loại, người đáng ghét làm chuyện gì đều khiến người ta ghét bỏ.

Nếu không Lục Diệp thật sự không cam lòng cứ để công ty như vậy để cho Giang Văn Thăng, cô cũng sẽ không đến công ty.

Lại đây để làm chi? Thật là hứng thú của bản thân sao?

"Văn Thăng, người xuống đây làm gì vậy?" Lục Diệp mỉm cười đi lên trước.

Giang Văn Thăng đã sớm tìm mấy lời thoại sến súa trên mạng tốt rồi, chuẩn bị lúc nói với Lục Diệp, lại chú ý tới đứa nhỏ dư ra trên người Lục Diệp kia.



Lúc này, bánh bao nhỏ cũng thấy Giang Văn Thăng, nhất thời cực kỳ hung ác trừng mắt nhìn.

Ánh mắt kia tràn ngập địch ý.

Giang Văn Thăng cũng không biết vì sao thế nhưng đã bị một đứa bé như vậy đe dọa.

Anh ta chỉ chỉ bánh bao nhỏ, hoang mang hỏi, "Diệp Tử, đây là..."

"À, con của bạn tôi, để cho tôi chăm sóc mấy ngày."

" Cho nên trước đó em nói với anh muốn có con là vì nó sao;?"

Vấn đề của Giang Văn Thăng làm cho trong lòng Lục Diệp cười nhạo một trận. Bởi vì bánh bao nhỏ, cho nên cô muốn có con với Giang Văn Thăng? Anh ta thật đúng là tự cho mình mặt mũi!

Nhưng mà Lục Diệp vẫn cực kỳ kiên nhẫn phối hợp, cười nói: "Đúng vậy."

Ngoài cửa nhanh chóng bắt đầu ồn ào, cũng không biết có phải Lục Lăng Tuyết nghe được tin tức gì hay không, lúc này từ trong thang máy đi ra.

Cô ta như là vô tình gặp được, lúc nhìn thấy Lục Diệp thế mà lại có chút kinh ngạc.

"Diệp Tử, sao cô lại tới đây, đứa nhỏ này có phải..."

Ánh mắt Lục Lăng Tuyết không có ý tốt, chìa tay muốn ôm bánh bao nhỏ một cái. Nhưng mà làm sao bánh bao nhỏ sẽ để cho cô ta bế, tay vừa mới duỗi sang đây, bánh bao nhỏ liền hung hăng trừng Lục Lăng Tuyết một cái.

Cả người bé như treo dính trên người Lục Diệp, chỉ thân thiết với Lục Diệp, đối với những người khác đều là thái độ "người lạ đừng lại đây".

Lục Lăng Tuyết cũng không có tức giận, ngượng ngùng thu tay về nói, "Diệp Tử, cô thật có bản lĩnh a."