Chương 30: .2 Không Ngừng Quấy Rối

Lục Diệp cố nhịn xung động mình sắp nôn, tiếp tục nói với Giang Văn Thăng “Văn Thăng, anh yên tâm đi, anh nói chuyện kia, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận. Nga, nếu không ngày mai đi? Ngày mai tôi đi công ty tìm anh, chúng ta nói chuyện này cho rõ.”

Giang Văn Thăng nhất thời cảm động, không khỏi ngạc nhiên mừng rỡ hỏi “Có thật không? Em thật nguyện ý đáp ứng anh sao?”

“Dĩ nhiên.” Lcj Diệp che ngực mình, nghiêm túc nói “Chẳng qua là… Anh cũng biết, nếu muốn trở lại cần chuẩn bị rất nhiều chuyện. Nếu không anh đi công ty giúp tôi chuẩn bị một chút.”

Giang Văn Thăng nghe Lục Diệp đồng ý, vô cùng vui vẻ.

“Được, bây giờ anh lập tức đi công ty chuẩn bị cho em.”

Nói xong, anh ta nhanh chóng lên xe, sau đó rời đi.

Trực tiếp để Lục Diệp đứng tại chỗ.

Cho tới bây giờ, trong lòng Lục Diệp có chút vui mừng. Thật may cô đã sớm nhìn rõ Giang Văn Thăng, nếu không cũng không biết cô còn bị lừa đến bao giờ.

Nhưng lúc cô đang chuẩn bị tìm chỗ trốn, đám người Chiến Vân Kỳ đã xuống lầu.

Chiến Vân Kỳ liếc thấy Lục Diệp ở vườn hoa, sau đó ra lệnh cho người phía sau “Đi, bắt cô ấy lại cho tôi.”



Lục Diệp vừa quay đầu lại, nhất thời thấy một đám người quần áo đen chạy về phía mình. Cô bị dọa sợ, liên tiếp lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt “Các người, các người muốn làm gì?”

Ban ngày ban mặt, chẳng lẽ còn muốn cường đoạt dân nữ sao?

Để cô chạy, cô tuyệt đối không thể chạy. Cho nên dứt khoát đứng tại chỗ chờ đám người chạy tới, sau đó Chiến Vân Kỳ không nhanh không chậm đi tới.

Chiến Vân Kỳ vừa đi tới, Lục Diệp liền chê cười nói “Chiến thiếu gia, thật đúng dịp nha, anh sớm như vậy.”

“Không còn sớm a, tôi đã từng thấy cô.” Chiến Vân Kỳ khoanh tay trước ngực “Tôi rất hối hận thả cô đi, cô biết không sau khi cô đi, Hữu Hữu vội vã đi tìm cô.”

“Nó thế nào?”

Mặc dù quả thật Lục Diệp không muốn giao thiệp với Chiến gia nhưng cô không thể không thừa nhận, cô vẫn thích bánh bao nhỏ.

Không biết tại sao, chỉ cần vừa thấy bánh bao nhỏ, trong lòng cô dâng lên một trận mềm mại.

Chiến Vân Kỳ không giải thích nhiều, Lục Diệp cũng đi lên theo cậu ta.

Trở lại nhà mình, Lục Diệp ngơ người.



Từ lúc cô xuống lầu đến giờ, cũng chỉ có chút thời gian, tuyệt đối chỉ có một chút, chưa tới nửa giờ.

Cả nhà cô đều bị dọn sạch.

Mà lúc này, cả người bánh bao nhỏ ngồi chồm hổm trong góc, dựa vào chân tường, nhìn vừa cô đơn vừa đáng thương.

Lục Diệp cũng mặc kệ bánh bao nhỏ, cô quay đầu, không thể tin nhìn Chiến Vân Kỳ, lửa giận đè nén trong lòng bùng phát, giọng nói của cô đã cố gắng ôn hòa cực hạn “Anh…rốt cuộc các người làm gì nhà tôi?”

Lục Diệp không dám tin tưởng, nếu cô trở về muộn chút nữa, nói không chừng nơi này bị san bằng.

“Hôm qua chú út không nói với cô sao? Hữu Hữu không thể rời bỏ cô, chú út ở đây không thoải mái, cho nên…hắc hắc, nếu không cô nói một chút rốt cuộc cô và chú út thế nào..” Chiến Vân Kỳ nói được một nửa, vẻ mặt cũng mập mờ.

Cậu ta sống đến lớn như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa thấy chú út mình để ý người phụ nữ nào như vậy.

Hơn nữa, chú út còn qua đêm ở đây.

Qua đêm.

Cái này ….