Chương 31: .1 Biết Chân Tướng

Bát quái chuyện người khác cũng được đi, bát quái chuyện chú út, cậu ta nhất định phải làm rõ.

“Tôi và Chiến tiên sinh, không có gì cả.”

“Sao có thể. Chẳng lẽ chú út chưa cùng cô… cùng cô cái đó sao?”

Nếu không có cái đó, Chiến Đình Kiêu ở nơi này….. Chiến Vân Kỳ không tin.

Lục Diệp không biết phải làm sao. Dù sao Chiến Vân Kỳ cũng là cháu trai trưởng Chiến gia có được không? Có cần bát quái như vậy?

“Tôi và chú út anh, thật sự không làm cái gì.”

“Đừng như vậy thím út, cô liền tiết lộ một chút, sau này chúng ta sẽ là người một nhà.” Chiến Vân Kỳ tò mò muốn chết “Nếu cô và chú út không làm cái gì, sao đột nhiên chú út để cô chuyển đến Chiến gia.”

Đời này cậu ta chưa từng thấy chú út mang người phụ nữ nào về nhà.

Lục Diệp là người đầu tiên.

Chính vì vậy, Chiến Vân Kỳ mới tò mò muốn chết.



“Thím út cái gì, anh không cần kêu loạn được không.” Lục Diệp nổi giận, hai tay chống nạnh, chỉ trên đất nói “Được, nếu anh gọi tôi thím út, vậy bây giờ tôi lấy thân phận thím út ra lệnh anh, lập tức khôi phục nhà tôi như cũ.”

Chiến Vân Kỳ cơ hồ gục ngã.

Lục Diệp vừa mới còn từ chối đâu, bây giờ lại lập tức dùng tới đặc quyền.

“Không thể, chú út nói, để tôi thu dọn sạch sẽ nhà cô mang tới nhà chú ấy. Bây giờ chắc chú ấy đã đến, thím út, tôi thấy cô cũng đừng vùng vẫy, mau chóng mang theo Hữu Hữu đi cùng đi.”

“Tôi không muốn.”

Lục Diệp cũng có chút tức giận.

Chỉ mấy lần như vậy, cũng thôi đi. Bây giờ Chiến Đình Kiêu động tới tâm huyết của cô, liền đem toàn bộ đồ của cô dọn đi, vậy sau này cô làm thế nào?”

Lục Diệp đã sớm nghĩ xong, sau này cô phải sống vì mình, tuyệt đối không để người khác quơ tay múa chân, hô tới quát lui với mình.

“Thím út, cô đừng như vậy, cô như vậy, chú út sẽ cho là cô cự tuyệt chú ấy là vì muốn làm nhục chú ấy. Cô nghĩ a, cô và chú ấy như vậy,, kết quả cô còn không chịu ở cùng chú út, cô làm như vậy, không phải là chê chú út sống rất tệ sao?”

Phốc.



Lục Diệp thiếu chút nữa phun máu ra ngoài.

Cái gì gọi là sống tệ?

Cô và Chiến Đình Kiêu, rõ ràng không có gì có được không>

Bây giờ Chiến Đình Kiêu chỉ ở chỗ Lục Diệp một đêm thôi, chuyện gì đều bị Chiến Vân Kỳ não bổ ra. Nếu cô thật sự dọn tới Chiến gia, vậy sau này còn thế nào?

“Tôi không.” Lục Diệp cũng lười giải thích.

Dù sao cô tin tưởng, cho dù cô giải thích thế nào, Chiến Vân Kỳ cũng sẽ không tin.

Tế bào não của cậu ta hình như chỉ xoay quanh chuyện này.

“Thím út, cô đi đi mà.”

Chiến Vân Kỳ nói được một nửa, bỗng nhiên bánh bao nhỏ chạy tới. Cậu ngẩng đầu nhìn Lục Diệp, tay nhỏ bé một mực nắm ống tay áo Lục Diệp.

Giống như sợ cô chạy mất, cậu lệ thuộc vào cô cũng phải cẩn thận như vậy.