Chương 33: .3 Biết Chân Tướng

Lúc cô ta đi vào cố gắng đem áo ngực kéo thấp xuống một chút, bây giờ lại thêm gương mặt khóc lóc, vừa đi tới trước mặt Giang Văn Thăng.

“Em yên tâm, bây giờ cũng nên tạm thích ứng, anh sẽ không ủy khuất em quá lâu.”

“Nhưng mấy ngày nay anh đều đi tìm Lục Diệp, căn bản liền quên em rồi.”

“Làm sao sẽ? Anh đi tìm cô ta trở lại, em cũng biết, bây giờ chỉ có cô ta trở lại, mới có thể cứu vãn danh dự công ty chúng ta.”

Nghe đến chỗ này, trong lòng Lục Lăng Tuyết càng không phục. Ở trong công ty này, căn bản cổ phần của Lục Diệp không có bao nhiêu, nhắc tới, trong công ty, người góp vốn lớn nhất là Giang Văn Thăng và cô ta. Bây giờ Lục Lăng Tuyết không chỉ không quyết sách được chuyện công ty, lại phải đi cầu Lục Diệp trở lại, sao cô ta nuốt được khẩu khí này?

“Văn Thăng, chẳng lẽ thật sự không có biện pháp khác sao?”

“Sao còn có biện pháp khác?”

Lục Lăng Tuyết vẫn cảm thấy có chút không đúng.

Video trước đó, bọn họ thống nhất nói với bên ngoài người trong video là cắt ghép, Nhưng Lục Lăng Tuyết và Giang Văn Thăng biết rõ, chuyện này là thật.

Nhưng rốt cuộc ai có bản lĩnh cao như vậy, có thể quay được video này chứ?

Lục Lăng Tuyết nghi ngờ hỏi “Văn Thăng, anh có nghĩ tới bắt người quay trộm video lại?”

“Người quay trộm video?”

“Văn Thăng, anh không cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ sao? Sau khi trở về em đặc biệt kiểm tra lại, trong nhà trọ của chúng ta không thể nào có máy quay, sau đó em nhìn góc độ quay video…”



Rất nhanh Giang Văn Thăng liền được Lục Lăng Tuyết khơi lại quá khứ.

Lục Lăng Tuyết nói không sai, hơn nữa góc độ quay video không phải quay ở trong phòng.

Chỉ có thể là có người ở ngoài cửa phòng quay lén.

Nhưng rốt cuộc là ai? Có bản lĩnh như vậy, lại có mục đích gì?

Lục Lăng Tuyết cang nói càng nghiêm trọng “Anh nói… Chuyện này có phải do Diệp Tử làm không?”

“Sao có thể?” Quả thật Giang Văn Thăng không tin Lục Diệp sẽ làm ra chuyện như vậy “Trước kia không phải em còn nói cô ta ngu sao? Cô ta sao có đầu óc làm chuyện này?”

Trong mắt Lục Lăng Tuyết thoáng qua một tia ngoan độc, sau đó tiếp tục làm thay đổi suy nghĩ của Giang Văn Thăng.

“Nhà trọ của chúng ta, ai có thể đi vào? Văn Thăng, không phải trước kia anh đi tra quan hệ của Lục Diệp và Chiến gia sao? Nói không chừng Lục Diệp muốn xuất quỹ, cho nên mới hãm hại chúng ta.”

“Sẽ không, trước đây Diệp Tử còn giúp đỡ chúng ta.”

“Sao không thể.” Sắc mặt Lục Lăng Tuyết trầm xuống.

Lục Diệp giúp bọn họ lúc nào a? Trong buổi họp ký giá, câu nói của cô chính là muốn hãm hại cô ta.

Mấy ngày nay, Lục Lăng Tuyết càng nghĩ càng thấy chuyện này không bình thường.

Cô ta quay đầu, liền thấy mặt Giang Văn Thăng có chút khó chịu, vì vậy ôn nhu sửa lời nói “Văn Thăng, em sợ anh bị lừa gạt.”