Chương 36: .1 Chọc Ra Chuyện Lớn

Lục Diệp còn chưa kịp chạy, Chiến Đình Kiêu đã đứng ở sau lưng cô.

Giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên sau lưng Lục Diệp “Em đứng ở đây làm gì?”

Lục Diệp nghe được giọng nói của đại Boss, nhất thời thân thể cứng đờ.

Thật sự là…nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến.

Cô nên làm gì bây giờ?

Bây giờ trong lòng Lục Diệp vô cùng hi vọng, dưới sàn nhà có một kẽ hở để cô chui vào là tốt nhất.

Nhưng không được.

Cô hít sâu một hơi, sau đó quay đầu, khuôn mặt rực rỡ vui vẻ. “Trùng hợp như vậy a… Tôi vừa ăn cơm no, không có chuyện làm, ở đây dạo bộ, dạo bộ…”

Bình thường cô nói dối diễn trò còn rất phấn khích a, sao đến lúc ở trước mặt Chiến Đình Kiêu, trong lòng cô lại chột dạ như vậy….

Ừ! Nhất định là lực uy hϊếp của đại Boss quá mạnh mẽ, nhất định là như vậy.

“Đi xuống dạo bộ đi.”

Chiến Đình Kiêu cho một nấc thang lớn như vậy, Lục Diệp có thể không nhận sao?

Bây giờ cô thấy Chiến Đình Kiêu, liền rất sợ hãi. Ngộ nhỡ anh ta muốn đả kích trả thù mình, căn bản là chuyện dễ dàng.

Cô lập tức đáp ứng, dường như rất sợ Chiến Đình Kiêu đổi ý, lập tức nói “Được, bây giờ tôi liền đi xuống.”

Nhưng mà câu nói sau của đại Boss, nhất thời để Lục Diệp như bị sét đánh vậy.

“Tôi đi cùng em.”



“……”

Không tốt đi?

Đại Boss, anh cũng ăn cơm no không có chuyện làm sao?

Anh ăn cơm no không có chuyện làm có thể đừng dạo bộ không?

Cho dù dạo bộ, có thể đừng đi với cô không?

Cả người Lục Diệp đều không tốt, hôm nay cô chỉ nghĩ đến, biện pháp ổn thỏa duy nhất, chính là giả bệnh.

“Ai ya, tôi đau bụng.” Rất nhanh Lục Diệp liền khẽ khom người, nhất thời bưng kím bụng mình “Tôi…tôi phải đi vệ sinh một chút.”

Cô vừa mới chuẩn bị quay đầu, cánh tay lại thuận thế bị Chiến Đình Kiêu bắt.

Lục Diệp kéo cánh tay của mình, lại không thể kéo ra.

Da đầu cô tê dại, bây giờ chỉ hận cánh tay này không phải của mình, Cô quay đầu, tiếp tục ngây thơ vô tội nhìn đại Boss “Cái đó… Chiến tiên sinh, anh có gì dặn dò sao?”

Chẳng lẽ anh ta cũng muốn đi nhà vệ sinh?

Cùng nhau?

Vẫn là vì trả thù cô cố ý chiếm đoạt bồn cầu?

Trong lòng Lục Diệp loạn muốn chết.

Nhưng mà ánh mắt Chiến Đình Kiêu ngưng trọng, thâm thúy “Em cứ sợ tôi như vậy sao?”



Anh liếc mắt một cái liền thấy ngay cô trốn tránh.

Lục Diệp không rõ vì sao, chẳng lẽ đây là chiến thuật của đại Boss?

Vấn đề này, Lục Diệp cũng không biết trả lời thế nào, ông chủ đều hy vọng nhân viên sợ mình, nhưng cô nhìn Chiến Đình Kiêu, hình như anh cũng không có ý này, ngược lại hy vọng không sợ anh.

Mặc kệ, dù sao “Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên” (Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên: Ngàn vạn thứ có thể đâm thủng, chỉ có mông ngựa là không thể đâm thủng được), Lục Diệp lập tức tươi cười nói “Bây giờ anh là ông chủ của tôi a, tôi …có chút sợ.”

Nhìn cô vì phối hợp với lời mình nói mà bày ra dáng vẻ hèn nhát, Chiến Đình Kiêu buông lỏng tay.

“Được, vậy lát nữa em đến chỗ tôi báo danh.”

Ách?

Mặt Lục Diệp hiện lên nghi vấn, nhưng Chiến Đình Kiêu đã đi ra ngoài.

Trong lòng cô lại một trận quỷ dị.

Chẳng lẽ…

Anh kêu cô đi qua, chính vì nói chuyện cự hôn đầu 5 năm trước?

Nghĩ tới đây, Lục Diệp cũng không dám đi phòng vệ sinh. Bây giờ chuyện duy nhất cô muốn làm là vội vàng thu dọn đồ đạc về nhà.

Không đúng, bây giờ nhà cô cũng không thể ở, nếu không hay là cô xuất ngoại?

Nhưng như vậy sao được. Cô xuất ngoại, sao cô trả thù đôi tra nam tiện nữ kia?

Trong lòng Lục Diệp dao động liên tục, cô luôn cảm thấy mình đã chọc ra chuyện lớn.

Nhưng mà ngay vào lúc này, bánh bao nhỏ chạy tới. Cậu thấy Lục Diệp trong hành lang, nhanh chóng chạy tới bên cạnh cô.