Chương 4: .1: Hôm Nay Hai Người Ra Chuyện Xấu Lớn.

Lục Diệp ngồi ở khán đài im lặng cười mỉa nhìn một màn vô cùng sôi nổi này.

Mặc dù video chỉ chiếu ra mấy giây sau thì bị cắt đứt nhưng toàn bộ hội trường đã sôi trào, thậm chí có phóng viên không để ý bảo vệ ngăn cản, ý đồ tiến lên phỏng vấn Lục Lăng Tuyết và Giang Văn Thăng.

Hôm nay hai người ra chuyện xấu lớn, bây giờ trạng thái còn thảm hại hơn cô tối hôm qua mấy trăm lần!

Có lẽ khuôn mặt đó khó chịu như được chiên trong chảo dầu, hơn nữa nếu như lúc này Giang Văn Thăng mang Lục Lăng Tuyết rời chỗ thì chẳng khác nào ngầm thừa nhận video không đứng đắn kia, nhưng nếu như không rời đi? A! Chỉ sợ chờ một chút nữa sẽ có càng nhiều phóng viên và fan hâm mộ nghe tin gϊếŧ tới.

Quả thực giờ phút này Giang Văn Thăng và Lục Lăng Tuyết như hai con chó nhà có tang.

Lục Diệp ở phía xa nhìn chăm chú vào, dưới đáy mắt cất giấu ý lạnh trả thù, một lát sau thừa dịp rối loạn đứng dậy, vừa đi ra hội trường thì điện thoại vang lên, là Giang Văn Thăng gọi tới.

Cô lấy lại cảm xúc của mình và trả lời như bình thường: "Alo? Văn Sinh."

"Diệp Tử, chuyện đã xảy ra, bây giờ em ở đâu? Nghe anh nói, em đừng tin cái gì hết, bây giờ em hãy lập tức tìm cách đuổi các phóng viên ở lối vào địa điểm đi, Lăng Tuyết..."

"A..." Cùng với một tiếng rít vang lên, điện thoại "cạch" một tiếng rơi xuống đất, trực tiếp tắt máy.

Giang Văn Thăng lại gọi điện thoại tới nhưng vẫn tắt máy như cũ, làm thế nào cũng không gọi được, cả người hoàn toàn sụp đổ.

20 phút sau, Lục Diệp xuất hiện ở trước quầy bar của một quán rượu, để rượu và âm nhạc tạm thời phong ấn nỗi đau trong quá khứ.

Đều nói uống rượu lúc tâm trạng không tốt thì rất dễ say, quả nhiên là vậy...

Đầu óc cô choáng váng nặng nề, nghe thấy người xung quanh đều đang cầm điện thoại di động thảo luận vụ bê bối của tiểu hoa đán đang nổi tiếng.

Trong mạng thông tin lan truyền ngày nay, không khó để tưởng tượng rằng không đến vài giờ, video không đứng đắn của Lục Lăng Tuyết sẽ càn quét Internet và sẽ nhanh chóng lên men, danh tiếng của tiên tử Băng Tuyết sẽ là một mớ hỗn độn.



Trả thù thì tất nhiên là vui sướиɠ, nhưng cũng tan nát cõi lòng.

Bởi vì Giang Văn Thăng mà cô bị người đàn ông xa lạ ngủ, còn có con.

Nghĩ đến đứa bé, đôi mắt mê say kia của Lục Diệp sâu thẳm như hai hồ nước, đựng đầy bị thương gọi người không đành lòng chạm vào.

Nếu như con cô còn sống thì bây giờ cũng đã 5 tuổi rồi. Đáng tiếc, Giang Văn Thăng nói đứa nhỏ vừa sinh ra thì đã chết...

Lục Diệp cười khổ một tiếng, uống một hơi cạn sạch chén rượu còn dư lại, rồi thong thả lắc lư đứng dậy.

Đối với một cô gái độc thân uống nhiều rượu thì quán bar cũng không phải là một nơi tốt.

Vẫn là về khách sạn thì tốt hơn nhiều.

Lục Diệp nhấc chân muốn đi thì đột nhiên bếp phía sau quầy rượu truyền đến một tiếng vang rung động trời đất.

Ầm!

"Lửa cháy! Chạy mau! Lửa cháy, lửa cháy..."

Kèm theo khói đặc cuồn cuộn, trong quán rượu hỗn loạn thành một mảnh, đám người lao về phía cửa ra như bầy ông vỡ tổ, chai rượu, ly thủy tinh bị ngã ầm ầm đầy đất.

Từ đầu đến cuối cũng chỉ xảy ra trong chớp mắt, cả quầy rượu loạn thành một đống.

Nhìn đám người thét chói tai chạy trốn ra bên ngoài, nháy mắt Lục Diệp cảm giác tỉnh rượu hơn một nửa, nhưng hai cái đùi lại không nghe sai khiến, vừa chạy chưa được hai bước đã bị người đứng phía sau va mạnh vào một cái rồi ngã xuống đất.