Chương 42: .1 Tràn Ngập Khói Súng

Bạch Dã Đồng vừa mới đối diện cặp mắt của bánh bao nhỏ, liền cảm giác được địch ý.

Anh cũng không để ý, chẳng qua nhún vai một cái.

Lục Diệp xoa xoa sợi tóc mềm mại của bánh bao nhỏ, thân thiết nói “Cháu có đói bụng không, có muốn ăn gì không?”

Bánh bao nhỏ lắc đầu một cái, tầm mắt vẫn có địch ý nhìn Bạch Dã Đồng.

Lục Diệp nhìn, sao cảm thấy bánh bảo nhỏ có chút ghen chứ? Cô không khỏi não bổ bộ dáng Chiến Đình Kiêu ghen, lại cảm thấy là chuyện không thể nào.

“Tiểu tử, vậy cháu có muốn uống chút nước không?”

Bánh bao nhỏ vẫn lắc đầu một cái, ánh mắt địch ý vẫn nhìn Bạch Dã Đồng.

“Diệp Tử, em không giới thiệu một chút với anh sao?” Bạch Dã Đồng cũng có chút không bình tĩnh, Từ nhỏ anh và Diệp Tử là thanh mãi trúc mã, bây giờ lại ân cần hỏi han một đứa bé, nhưng nó lại chế giễu làm như không thấy anh, thậm chí căn bản không có ý muốn giải thích…. “Nó…sẽ không phải là Giang..”

“Hữu Hữu, hóa ra con ở đây.”

Bạch Dã Đồng nói được một nửa, Chiến Đình Kiêu liền ở một bên ra sân. Anh không nhanh không chậm đi tới chỗ này, hình như quanh thân mang một cơn lốc.

Chiến Đình Kiêu không chỉ có nhan sắc nghịch thiên, ngay cả lúc đi bộ cũng giống như đi trên sân khấu, tùy tiện một động tác liền có thể trở thành phong cảnh.



Anh cực kỳ tự nhiên đi đến bên người bánh bao nhỏ, anh xoa đầu bánh bao nhỏ, sau đó cực kỳ tự nhiên ngồi bên cạnh Lục Diệp. Không, không phải là ngồi, mà là chen.

Lục Diệp thấy đại boss tới, cũng chỉ có thể dịch chuyển vào trong, Nhưng Chiến Đình Kiêu giống như cố ý, cái tay kia mặc dù giống như cưng chiều khẽ vuốt an ủi Hữu Hữu, nhưng cơ hồ ngồi một vị trí lớn bên người Lục Diệp.

Khóe miệng Lục Diệp co quắp.

Đại Boss, cái mông của anh rất lớn sao?

“Cái đó…” Lục Diệp đang muốn giải thích với Bạch Dã Đồng.

Lại nghe thấy đại Boss bên cạnh mở miệng “Hữu Hữu thấy em lén ra khỏi nhà, quả thật rất lo lắng cho em.”

Bạch Dã Đồng nghe đến chỗ này, thần sắc ngưng lại.

Lời nói của Chiến Đình Kiêu rất mập mờ, Lục Diệp nghe là chuyện bình thường, nhưng người khác nghe được đủ để cho họ hiểu lầm.

Lén ra khỏi nhà…Giống như bọn họ là người một nhà vậy.

Rất nhanh Bạch Dã Đồng liền kịp phản ứng, cười một cái nói “Anh là Chiến tiên sinh sao? Diệp Tử từng đề cập anh với tôi.”

Thật ra Lục Diệp căn bản không đề cập tới anh, mặc dù hai người vằ ăn cơm vừa trò chuyện rất vui, nhưng cũng ít nói chuyện gần đây. Lục Diệp còn chưa quên Chiến Đình Kiêu mang cho cô bóng ma trong lòng, sao cô có thể đem sợ hãi của mình ra nói, sao cô có thể lấy chuyện mất mặt ra mà nói.

“A? Em có nói qua sao?” Mặt Lục Diệp đầy khó hiểu.



Cô càng như vậy, thì càng nói ra thân phân Chiến Đình Kiêu không quan trọng. Bạch Dã Đồng rất hài lòng với biểu hiện của Lục Diệp, liền cưng chiều nói với Lục Diệp “ Đúng, đúng, em chưa từng nói. Em cũng chỉ nói một chút, chẳng qua là anh ấn tượng tương đối sâu mà thôi.”

Từ khi Chiến Đình Kiêu đi qua, cũng đã chuẩn bị xong có một trận đánh ác liệt. Chẳng qua anh không nghĩ tới, Bạch Dã Đồng còn trầm ổn hơn tưởng tượng, còn có chút đầu óc.

“Nói tôi cái gì? Nói xấu tôi sao?” Chiến Đình Kiêu nhún vai một cái, không sợ chút nào.

Lời này của anh giống như đang chất vấn, nhưng trong giọng nói mang theo mấy phần mập mờ cùng cưng chiều.

“Cũng không nói anh cái gì, Chiến tiên sinh, quan hệ giữa chúng tôi và anh chính là quan hệ trên trời dưới đất. Người bên ngoài nói anh thế nào, Diệp Tử liền nói anh như thế.”

Nếu không anh còn muốn thế nào?

Chiến Đình Kiêu cười khẽ, trong nụ cười có chút lạnh lẽo “Phải không? Tôi còn tưởng rằng, Diệp Tử sẽ đem chuyện tôi ở nhà cô ấy nói cho anh. Xem ra quan hệ của hai người cũng không tốt như vậy.”

Nụ cười Bạch Dã Đồng cứng lại.

Anh biết trên danh nghĩa Diệp Tử có một căn nhà sống một mình, căn nhà kia ngay cả anh cũng ít đến, Chiến Đình Kiêu lại ở đó qua đêm?

Tầm mắt Bạch Dã Đồng rơi vào trên người Lục Diệp.

Chỉ cần Lục Diệp gật đầu, anh có thể tiếp tục xuất ngoại, chúc phúc Diệp Tử, hơn nữa không trở lại. Dĩ nhiên, anh chỉ cần Diệp Tử tỏ thái độ.