Chương 44: .1 Ngả Bài

Sau khi ba người trở về, Chiến Đình Kiêu liền ra dấu với bánh bao nhỏ.

Anh hình như dự cảm được Lục Diệp sẽ nói gì, nhất thời có chút khẩn trương.

Mặc dù bề ngoài nhìn anh giống như không có gì xảy ra, nhưng Chiến Đình Kiêu biết, trong lòng bàn tay anh lại có chút mồ hôi.

“Chiến, Chiến tiên sinh… Tôi, thật ra thì tôi nói thật với anh, tôi thừa nhận. Năm năm trước tôi vốn phải kết hôn vơi anh, nhưng tôi cự tuyệt anh. Nhưng tôi có nỗi khổ, cho nên nếu trong lòng anh có khúc mắc với chuyện này, tôi có thể lập tức rời đi.”

Lục Diệp nói xong, lén ngẩng đầu đánh giá vẻ mặt Chiến Đình Kiêu.

Cô vừa mới ngẩng đầu một chút, đã cảm giác được tầm mắt bức người của Chiến Đình Kiêu.

Mẹ ơi, dọa Lục Diệp vội vàng cúi đầu xuống.

Cô rất sợ hãi có được không.

Nhưng không có cách nào, nam nhân đứng trước mặt cô quả thật lực uy hϊếp rất lớn. Dù cô là một minh tinh nổi tiếng, ở trước mặt anh hình như cũng không ngóc đầu lên được.

Chiến Đình Kiêu trời sinh có loại chèn ép này, cũng có loại mị lực này.

Huống chi chuyện năm đó vốn là Lục Diệp đuối lý.

“Tôi thề, năm đó lúc tôi cự hôn, tôi căn bản không biết là anh. Nếu tôi sớm biết là anh, cho tôi trăm lá gan tôi cũng không dám.”

Ô ô ô, cho nên đại Boss, anh đừng trợn mắt nhìn được không.



Lục Diệp đứng rất lâu, cũng không chờ được câu trả lời của Chiến Đình Kiêu.

Được rồi, anh không nói câu nào, cô coi như anh ngầm chấp nhận.

Ừ, chính là như vậy.

“Vậy, nếu Chiến tiên sinh anh ngầm chấp nhận, bây giờ tôi trở về thu dọn đồ đạc.”

Lục Diệp đang muốn rời đi, nhưng cánh tay cô chợt bị Chiến Đình Kiêu bắt. Tay anh không nhỏ, lôi tay Lục Diệp làm cô hơi đau.

Lục Diệp có chút chột dạ, cô dè dặt hỏi “Anh, anh làm gì…..”

Chiến Đình Kiêu dần dần ép tới gần Lục Diệp, trầm giọng hỏi “Vì người đàn ông kia?”

Một vấn đề không có phạm vi, làm cho Lục Diệp ngơ ngác.

Gì?

Đàn ông gì?

Giang Văn Thăng?

Năm đó cô cự hôn, đúng là có quan hệ với Giang Văn Thăng. Cái này hóa ra là chuyện tốt. Cô dứt khoát liền thoải mái thừa nhận. Sau đó để đại Boss đi trả thù tra nam, đừng đến tìm cô.

Chủ ý rất tốt.

Vì vậy, Lục Diệp kiên định gật đầu “Đúng, là vì anh ấy.”



Nghe được cô trả lời khẳng định như vậy, vẻ mặt lạnh lùng của Chiến Đình Kiêu liền tái đi.

“Em thích anh ta?”

“Ách, trước kia thích…..bây giờ….”

Cô còn chưa nói hết, đầu Chiến Đình Kiêu liền rơi xuống. Anh không muốn nghe cô nói ra câu kia, cho dù vấn đề này là do anh hỏi.

Anh liền hôn môi Lục Diệp.

Lục Diệp nhìn khuôn mặt phóng đại của Chiến Đình Kiêu, trợn to mắt đứng tại chỗ.

Cô cảm thấy môi mỏng của anh che ở trên môi mình, mang theo tính xâm lược mãnh liệt.

Lục Diệp kịp phản ứng, hai tay ở bả vai anh dùng sức đẩy.

Nhưng sức lực Chiến Đình Kiêu quá lớn, cô không thể đẩy được anh.

“Ngô…”

Cô vừa mới há mồm, anh liền càng không cố kỵ gì đòi lấy.

Lục Diệp dần dần xụi lơ, cả người suýt nữa ngã vào lòng Chiến Đình Kiêu.

Rất lâu, Chiến Đình Kiêu mới buông cô ra.