Chương 45: .2 Ngả Bài

Lục Diệp vẫn còn thở dốc, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt đó của Chiến Đình Kiêu, liền không tự chủ được đỏ mặt.

Mặc dù vậy, cô vẫn quật cường nhìn Chiến Đình Kiêu “Anh. Anh làm gì.”

Không thể không nói, nụ hôn của Chiến Đình Kiêu để cô cảm thấy quen thuộc. Hình như cô đã từng hưởng thụ ở trong mộng.

“Em là người của tôi.”

“Cho nên tôi nói, chúng ta giải ước trong hòa bình.”

Không. Cái này nhất định là trả thù.

Lục Diệp càng nghĩ trong lòng càng không ổn định. Hành động bất ngờ này làm Lục Diệp sợ hãi, anh không hề báo trước cứ như vậy tiến tới.

Nhất định là trả thù.

Nếu không đại Boss có thể nhìn trúng cô sao?

“Em là người phụ nữ của tôi, tôi sẽ không để em đi.”

Lời nói của Chiến Đình Kiêu để Lục Diệp đứng ngơ tại chỗ.

Cái gì, người phụ nữ của anh?

Cô là của chính cô được không.

“Cái đó… Chiến Đình Kiêu, có phải anh hiểu lầm gì không? Tôi muốn nói rõ ràng với anh, mặc dù năm năm trước tôi cự hôn là ngoài ý muốn, nhưng cho tới bây giờ, tôi chưa từng hối hận.”

Coi như một lần nữa cô cũng chưa chắc sẽ hối hận.



Cho dù Giang Văn Thăng là tra nam, cho dù cự hôn một lần, cô mất đi rất nhiều.

Nhưng nếu quay lại quá khứ, không chừng cô vẫn sẽ không chùn bước.

Huống chi đời người nào có cơ hội làm lại?

“Vậy tôi sẽ để em hối hận.” Giọng Chiến Đình Kiêu không cho phép cự tuyệt, anh lại ép tới gần Lục Diệp, cơ hồ đem cô chống đỡ ở góc tường.

Lưng Lục Diệp dính sát vào vách tường, tim đập tăng tốc độ.

“Anh…Rốt cuộc anh muốn thế nào.”

Trong lòng Lục Diệp bắt đầu chột dạ, được rồi, dù sao việc đã đến nước này, không bằng cho cô một đao vui vẻ. Vậy cũng tốt hơn so với mỗi ngày bị kinh hồn bạt vía.

“Em làn người phụ nữ củ tôi, tôi không cho phép em rời đi.”

Cũng không cho phép em nghĩ người đàn ông khác.

Lúc anh thấy Lục Diệp và Bạch Dã Đồng ở cùng nhau, trong lòng ghen tị. Cô ở cùng người khác có thể trò chuyện với nhau thật vui, nhưng trước mặt anh lại cẩn thận.

Chiến Đình Kiêu quả thật không nhìn nổi, anh cũng chờ không nổi.

“Được, được, tôi không rời đi.” Tim Lục Diệp đập rộn lên.

Bây giờ tư thế hai người rất mập mờ, Chiến Đình Kiêu vừa tức giận liền hôn cô, nếu cô chọc tức anh lần nữa, không chừng anh có thể làm cô luôn.

“Cái đó, Chiến Đình Kiêu,bây giờ tôi muốn đi xem bánh bao nhỏ.”

Nói bóng gió, cô muốn đi ra ngoài.

Chiến Đình Kiêu buông lỏng tay, cuối cùng để cho Lục Diệp có không gian có thể chạy trốn. Lục Diệp quyết định thật nhanh, lập tức xông ra ngoài.



Cô đi ra ngoài phòng sách, đóng cửa lại, cô dựa lưng vào cửa thở phào nhẹ nhõm.

Trọng lượng cả người cô dựa trên cửa, sao nghĩ tới bỗng nhiên Chiến Đình Kiêu mở cửa.

Lục Diệp lảo đảo, cả người ngã về phía sau. Vừa vặn, ngã vào ngực Chiến Đình Kiêu.

Sao cô xui xẻo như vậy. Loại phương thức ngã này, tuyệt đối là lao vào trong ngực.

Rất nhanh Lục Diệp liền phản ứng, đứng thẳng người, sao nhịp tim cô nhanh như vậy?

Ừ, nhất định là do Chiến Đình Kiêu quá đẹp trai. Gương mặt đó, bất kỳ ai cũng không có sức đề kháng.

Chạng vạng tối, công ty giải trí Thịnh Diệp.

Ba ngày trôi qua, tin tức của Lục Diệp như đá chìm đáy biển. Mấy ngày nay Giang Văn Thăng không liên lạc được Lục Diệp.

“Không biết Diệp Tử xảy ra chuyện gì?”

Giang Văn Thăng gọi mấy cuộc, càng gọi càng thấy lo lắng.

Anh ta vẫn thích Diệp Tử, nhất là mấy ngày nay Lục Diệp không có ở đây, anh ta lại cảm thấy trong lòng mình trống vắng.

Cho dù, anh ta vẫn không chống cự được Lục Lăng Tuyết hấp dẫn.

“Sao có thể xảy ra chuyện? Văn Thăng, Lục Diệp chính là cố ý.” Lục Lăng Tuyết càng kiên định với suy nghĩ của mình “Anh đi qua nhà cô ta chưa? Em nói cho anh, cô ta đã dọn ra ngoài. Nói không chừng, thật ra cô ta đã bị người Chiến gia bao nuôi.”

“Sao có thể, em không được nói bậy nói bạ.”

“Em đâu nói bậy nói bạ? Văn Thăng, bây giờ anh đối với em càng ngày càng không để ý…” Giọng Lục Lăng Tuyết có chút ủy khuất “Anh căn bản không biết, Lục Diệp ở sau lưng anh làm cái gì.”