Chương 48: .1: Con Riêng

Chiến Đình Kiêu vốn tưởng rằng Lục Diệp sẽ ảo nảo bởi vì những tin tức kia hắt bát nước bẩn lên người cô, nhưng mà sự thật lại không giống như vậy.

Cô gái mà anh đang lo lắng kia đang nhàn nhã dựa cả người lên giường. Không thể không nói dáng người của Lục Diệp cực tốt, cô chỉ dựa vào trên giường cắn hạt dưa, nhưng dáng người vẫn lả lướt hấp dẫn, tư thái không chút để ý lại là sự mê hoặc cực lớn đối với Chiến Đình Kiêu.

Chiến Đình Kiêu mới vào cửa liền vội vàng quay đầu đi ra ngoài.

Loại cảm giác nhìn thấy lại ăn không được, tại sao anh phải chịu đựng?

Vừa rồi Chiến Đình Kiêu có chút “Mặt xám mày tro” bước ra, lại vừa lúc gặp mặt Chiến Vân Kỳ.

Chiến Vân Kỳ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu ta nhìn thấy chú của mình liền cực kỳ hưng phấn cầm tờ báo đi tới, “Chú út! Hiện tại tin tức lại thay đổi, chú út xem, bọn họ dám nói thím út như vậy?!”

Cậu ta muốn dùng chuyện này để vuốt mông ngựa, nhưng câu nào biết tiếng kêu của mình khiến Chiến Đình Kiêu bại lộ hành tung.

Cậu vô lý làm rút dây động rừng, đây đâu phải cậu vỗ mông ngựa mà cậu vỗ đùi ngựa mà?

Sắc mặt Chiến Đình Kiêu lập tức lạnh xuống, anh giật tờ báo trong tay Chiến Vân Kỳ.

Nhìn thấy gương mặt mây đen dày đặc của Chiến Đình Kiêu, Chiến Vân Kỳ lập tức không hiểu ra làm sao, “Chú út, chú……”

“Chuyện này tôi sẽ xử lý.” Tiếng nói của Chiến Đình Kiêu lạnh tới cực điểm.

Lúc này Lục Diệp trong phòng cũng nghe được tiếng động ngoài cửa. Cô dẫn bánh bao nhỏ đi ra, không hiểu chuyện gì nhìn hai người đứng ở ngay cửa.

Nhưng Lục Diệp vừa thấy đại Boss liền không khỏi nghĩ tới nụ hôn kia, khiến gương mặt cô đỏ bừng trong nháy mắt.



Giống như cảm giác được không khí có một chút xấu hổ, Lục Diệp sợ Chiến Vân Kỳ sẽ nhìn ra manh mối bèn điều chỉnh lại cảm xúc thật nhanh. Cô chống tay lên cửa làm bộ không chút để ý hỏi: “Các người đứng đây làm gì?”

Chiến Vân Kỳ vội tận dụng thời cơ nói: “Thím, thím có nhìn thấy tin tức hôm nay không!”

“Thấy.” Không ngờ nhắc đến chuyện này Lục Diệp lại biểu hiện cực kỳ bình tĩnh.

Chiến Vân Kỳ không nghĩ tới Lục Diệp vậy mà không tức giận chút nào. Kỳ thật nội dung trên báo chí coi như có thể đọc, chủ yếu là một vài bình luận trên diễn đàn…… Đã có không ít người bắt đầu mắng Lục Diệp.

Nói cô là hồ ly tinh, còn nói năm đó cô dùng quy tắc ngầm để đi lên.

Đồng thời có một vài chuyện dính líu đến cả Giang Văn Thăng và Lục Lăng Tuyết.

Hiện tại danh tiếng của Lục Diệp rất tệ.

Nhưng căn bản là Lục Diệp không để bụng chút nào. Cô thuận thế lấy tờ báo trong tay Boss, sau đó không chút để ý vò trong tay.

“Thím, chẳng lẽ thím không có chút phản ứng nào sao? Chẳng lẽ thím không tức giận, không bực tức, sau đó thím chuẩn bị mở một cuộc họp báo hoàn toàn mới vả mặt đám người kia chát chát sao?”

Căn bản là Lục Diệp không nghĩ như vậy.

Nếu lúc này mở cuộc họp báo thì cô cô cần có một người bạn trai ra mặt làm sáng tỏ, bằng không cô nói cái gì cũng không có ai chịu tin.

Bởi vì nhận ra được điểm mấu chốt nên Lục Diệp không muốn làm việc gì dư thừa.



Hiện tại cô làm gì cũng không có tác dụng.

Nhưng Lục Diệp thấy đại Boss đang ở đây nên chỉ có thể rất uất ức nói: “Tôi oan ức muốn chết…… Bọn họ, bọn họ lại nói tôi như vậy! Thôi, các người không có việc gì thì đi nhanh đi, tôi muốn ở một mình cho an tĩnh.”

Chiến Đình Kiêu đứng ở bên cạnh cô khiến cô luôn nhịn không được liếc liếc sang đại Boss.

“Thím, rõ ràng thím……”

“Nếu không đi tôi sẽ khóc đó!”

“Đừng đừng đừng, cháu đi cháu đi.” Chiến Vân Kỳ bất đắc dĩ, nhưng dẫu thế nào cậu ta cũng không dám quyết định thay Chiến Đình Kiêu.

Chiến Vân Kỳ cho rằng Chiến Đình Kiêu sẽ đứng đây một lát nữa, nhưng cậu ta không ngờ Chiến Đình Kiêu để lại một câu “Em nghỉ ngơi cho tốt” rồi cũng theo cậu ta xuống lầu.

Đừng như vậy chứ? Hiện tại chú út rất khủng bố có biết hay không?

Anh sẽ không tìm mình trút giận thay vì tìm người gây bất lợi cho thím út chứ?

Không thể nào? Hẳn là không có đâu nhỉ?

Trong lúc xuống lầu, Chiến Vân Kỳ đã chuẩn bị sẵn mọi thứ trong lòng. Nhưng khi tới dưới lầu Chiến Đình Kiêu lại đứng ở trước mặt cậu ta, anh dùng tiếng nói lạnh lẽo ghê người.

“Gọi điện thoại đến tất cả trang báo trong thành phố Vân Hải cho tôi.”

“Đừng nói là chú muốn đích thân gọi điện qua đó nhé?” Chiến Vân Kỳ không khỏi có chút ngạc nhiên.