Chương 9: Bánh Bao Nhỏ Sẽ Không Nói

Trải qua tối hôm qua kinh tâm động phách (*), chú út vẫn còn có thể mang con ruột giao cho hắn, Chiến Vân Kỳ quả thực kích động đến suýt chút nữa rớt nước mắt, vỗ ngực đảm bảo: “Yên tâm đi, chú, cháu xin thề hiện tại nhất định sẽ trông Hữu Hữu cẩn thận, nếu như lại có chuyện phát sinh ngoài ý muốn, cháu chắc chắn tự cung (*) tạ tội.”.

(*) chấn động lòng người.

(*) tự cung: tự thiến.

“Phi phi phi, là tự vẫn tạ tội…”. Hắn kích động miệng nhanh hơn não mất rồi.

Lục Diệp ở một bên che miệng cười đến run người, nhưng mới cười không đến ba giây, liền phát hiện ánh mắt mạnh mẽ xuyên thấu của đại boss nào đó đang nhìn cô, cô sợ đến mức lập tức ngừng cười, lúng túng sốt ruột kêu một tiếng.

Còn có chuyện gì mất mặt hơn không ?

Dưới cái nhìn chăm chú của đại boss, cô hận không thể tìm cái lỗ để chui vào.

Lục Diệp lo sợ bất an, tim đập nhanh hơn. Ngay lúc Chiến Đình Kiêu còn có khả năng tiếp tục chuyện lấy thân báo đáp kia, cái tên kia lại chỉ nói một câu liền rời đi.

“Dưỡng thương cho tốt.”.

Ha? Cứ như vậy?...

Nhìn bóng lưng đại boss rời đi, Lục Diệp mơ hồ, mãi đến tận lúc cửa bị đóng, cô mới quay về hiện thực, nặng nề thở phào một cái..

“Haizzz, dọa tôi sợ muốn chết…”.

“U a, cô lại có thể trở mặt nhanh đến vậy?”. Vừa nãy cô gái này đâu có thái độ này.

Lục Diệp sợ tới mức run lên, cô quên mất sau lưng còn có một người nữa.

Chiến vân Kỳ buồn bực đến thở dài, “Tôi thiếu cảm giác tồn tại đến vậy sao?”.

Dù thế nào hắn cũng phong lưu mỹ mạo có được không, bao nhiêu cô gái trẻ đẹp bị khuôn mặt này của hắn làm chết mê chết mệt, lại cứ như vậy bị làm lơ.

Người vẻ mặt người nào đó không vui, Lục Diệp nhịn không được lại muốn đả kích hắn một chút, chậm rãi nói: “Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ/Trừ khước Vu Sơn bất thị vân..”. (*)



Ý là, gặp được người nhan sắc mười phần như Chiến Đình Kiêu, kiểu người như hắn không thể lọt vào mắt xanh của cô nữa.

Chiến Vân Kỳ tức giận đến vừa kéo vừa đánh, “Được, cô, đủ tàn nhẫn.”.

Trải qua một đêm xôn xao, chuyện video khiếm nhã chỉ sợ hiện tại đã lên hot search rồi, Giang Văn Thăng nhất định tìm cô muốn điên rồi.

Sau đó Giang Văn Thăng nhất định muốn mở cuộc họp báo để làm sáng tỏ chuyện này, cũng nhất định sẽ để cô ra mặt nói chuyện.

Dù sao cô cũng là em gái trên danh nghĩa của Lục Lăng Tuyết, cũng là vị hôn thê của Giang Văn Thăng.

Đến lúc cô nên xuất hiện rồi.

Sau khi Chiến Đình Kiêu đi, Lục Diệp liền nghĩ cách làm sao thoát thân, nhưng mà Chiến Vân Kỳ vẫn trông chừng cô, bánh bao nhỏ tỉnh dậy càng quấn lấy cô, chẳng buông cô ra giây phút nào.

Tuy rằng cũng rất thích ở chung với bánh bao nhỏ, nhưng bây giờ không phải lúc, trên người cô còn có nhiệm vụ gian khổ.

“Hữu Hữu, chúng ta thương lượng một chút được không?”.

Lục Diệp vừa mở miệng, bánh bao nhỏ lập tức làm ra bộ mặt oan ức giống như bị vứt bỏ, đôi mắt đáng yêu nhìn cô đến mức tim cô muốn mềm nhũn.

Không được, Lục Diệp còn muốn đi xé mặt kĩ nữ kia nữa, ổn định, ổn định.

“Cái đó… Là như vậy, nhà cô có nuôi hai con chó nhỏ, nhưng từ hôm qua cô ra khỏi nhà đến giờ chúng đều chưa được ăn gì, chúng nó sẽ chết vì đói. Vậy nên cô muốn về nhà cho chó ăn trước, chờ cô hết bận sẽ quay lại thăm con được không?”.

Thành thật mà nói, cô cũng không tính là nói dối, vì trong nhà cô thực sự có hai con chó, một con tên Giang Văn Thăng, một con tên Lục Lăng Tuyết, hơn nữa hai con chó này bây giờ đích thực vô cùng mong ngóng cô trở về.

Chiến Vân Kỳ ở một bên nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ mặt không quá tin tưởng, gây sự hỏi, “Nhà cô nuôi chó gì?”.

“Teddy.”. Lục Diệp không hề nghĩ ngợi buột miệng thốt ra.

Sau khi nói xong mới phát hiện, chính mình hình dung thật sự quá đặc sắc, không biết là tật xấu gì nữa.



Lục Diệp hiện tại lo lắng nhất chính là bánh bao nhỏ sẽ buồn, cũng không biết cô bị làm sao, hoàn toàn không có chút sức chống cự nào đối với đứa bé này.

Một ánh mắt lúng túng của bé cũng có thể khiến cô lúng túng.

Cũng may bánh bao nhỏ nghe cô nói xong cũng không có phản ứng gì, chỉ là ngơ ngác nhìn chằm chằm băng gạc quấn trên tay cô.

Lục Diệp nhìn tay mình, đột nhiên phản ứng lại, hiểu ý nở nụ cười. “Hữu Hữu không cần lo lắng, tay cô không sao đâu, chỉ cần thay thuốc đúng giờ, vết thương rất nhanh sẽ lành lại.”.

Nói xong còn nhẹ nhàng đập tay với bánh bao nhỏ, bàn tay nhỏ nhắm mềm mại chạm vào lòng bàn tay cô, có loại cảm giác tê tê dại dại, miệng vết thương vậy mà bớt đau một chút.

Bánh bao nhỏ nhìn chằm chằm tay cô một hồi, đôi mắt to đen bóng như đang nghĩ ngợi điều gì, rồi mới xoay người bò đến mép giường, lấy giấy và bút mực ở trên bàn nghiêm túc viết gì đó, viết xong liền đưa cho cô.

Lục Diệp cầm lên xem, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hơi kinh ngạc, trên giấy ngay ngắn viết một từ tiếng Anh: “phone”.

Bánh bao nhỏ mới năm tuổi mà đã viết tiếng Anh? Còn viết tốt như vậy.

“Hữu Hữu không chỉ có như vậy đâu, sau này cô sẽ từ từ biết.”. Chiến Vân Kỳ kiêu ngạo nhướng mày, cái đuôi muốn vẫy cao đến tận trời.

Có điều cũng không có gì lạ, gen của Chiến Đình Kiêu mạnh mẽ như vậy, con trai sinh ra đương nhiên bỏ xa nhưng đứa trẻ bình thường vài con phố.

Chỉ là đứa trẻ này đã năm tuổi, vì sao từ tối qua đến giờ vẫn chưa từng thấy bé mở miệng nói chuyện?

(*) “Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ

Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.”.

Trích hai câu đầu bài thơ “Ly tư kì tứ” của nhà thơ Nguyên Chẩn, nhà thơ nổi tiếng thời Đường, cùng thời với Bạch Cư Dị. Tương truyền bài thơ này được ông viết để tưởng nhớ người vợ đã khuất của mình.

Dịch nghĩa:

Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước,

Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây.