Chương 13: .2: Tồn Tại Cảm Giác Tiêu Cực

Nhà họ Lạc xí nghiệp khổng lồ, sản nghiệp dưới tay đông đúc, mà trang sức chính là ngành mũi nhọn của Lạc thị, người vào làm việc đều là nhà thiết kế nổi tiếng trong nước và ngoài nước, tùy tiện nói một cái tên ra đều có ảnh hưởng trong giới trang sức, nếu Sa Chức Tinh có thể tiến vào Lạc thị thì tương lai không cần lo nữa.

Nhưng mà vì sao bà lại có cảm giác nuôi con gái cho người ta?

Nếu như đã lập gia đình thì còn được nhưng hiện tại người còn chưa gả đi, đã bán mạng cho người khác, chuyện này làm An Hâm hơi nghĩ không thông.

Càng làm bà khó hiểu chính là vì sao lúc trước Sa Chức Tinh lại hết lần này đến lần khác lựa chọn ngành thiết kế trang sức?

An Hâm nghĩ đi nghĩ lại liền tự động liên tưởng chuyện này đến Lạc Hi Thần.

Chức Tinh… Vì Lạc Hi Thần nên mới quyết định như vậy?

Trong phòng trên lầu, Sa Chức Tinh không mang quần áo tiến vào phòng tắm ngâm một lát, cho đến khi nhiệt độ nước lạnh xuống thì cô mới đứng lên.

Căn phòng này chỉ có một mình cô, vốn có thể đi vào phòng ngủ rồi mặc đồ nhưng trước đó cô quên khóa cửa phòng, nên cô sợ lỡ lúc cô đi ra lại đυ.ng phải người ta đi vào.

Đứng trong phòng tắm một lát lắng tai nghe động tĩnh dưới hành lang, không nghe thấy tiếng bước chân thì Sa Chức Tinh lập tức lấy một cái khăn mặt hơi lớn quấn quanh mình đi ra.

Khăn mặt này lớn hơn khăn mặt bình thường một chút nhưng lại nhỏ hơn khăn tắm rất nhiều, miễn cưỡng lắm mới che được những chỗ quan trọng.

Tay cầm chặt khăn mặt, Sa Chức Tinh kéo cửa phòng tắm đi ra đến cửa chính, khóa cửa phòng lại rồi thở phào.

Chỉ cần khóa cửa thì cô yên tâm.



Tay kéo khăn mặt trên người ra tiện tay lau lau đầu tóc ướt nhẹp của mình, Sa Chức Tinh trực tiếp đi đến tủ quần áo.

Lấy một chiếc váy ngủ màu trắng ghét bỏ nhìn một cái sau đó đặt lại vào tủ đổi thành một cái màu đen.

Còn chưa mặc lại cảm thấy màu quá chìm nên liền nhét vào tủ cứ lặp đi lặp lại vài lần cuối cùng cô chọn một cái váy xanh nhẹ nhàng mát mẻ, sau khi thay xong quay người ngồi xuống trước bàn trang điểm, mở máy sấy tóc muốn sấy khô đầu tóc ẩm ướt nhưng đột nhiên một bóng người thon dài xuất hiện trong kính trang điểm của cô.

Lạc Hi Thần đứng ở ban công ánh mắt sạch sẽ trong suốt như pha lê nhìn cô đang ngồi trước bàn trang điểm, ánh đèn chiếu vào một nửa mặt anh phác họa ra đường cong mê ly, hai mắt thâm thúy rạng rỡ chói mắt trong màn đêm.

Trời ơi!

Sa Chức Tinh kinh ngạc nhìn anh thình lình xuất hiện, máy sấy trong tay rơi "lạch bạch" xuống đất.

Anh, sao anh lại ở đây?

Anh nhìn thấy chưa?

Nghĩ đến động tác không coi ai ra gì của mình sau khi ra khỏi phòng tắm thì cô liền ước gì có thể cho mình một bạt tay.

Cô hoàn toàn lộ từ đầu xuống chân trước mặt anh!

"Sao anh lại ở đây?" Sa Chức Tinh cố gắng bình tĩnh, giọng nói cũng vô cùng kìm nén không muốn làm mình quá mất mặt.



"Tới một hồi lâu rồi." Giọng nói của Lạc Hi Thần hờ hững lạnh nhạt.

"Sao không lên tiếng?" Sa Chức Tinh cảm thấy xúc động muốn gϊếŧ người diệt khẩu.

"Tôi cho rằng em sẽ thấy tôi." Lạc Hi Thần không hề xấu hổ khi mình tự tiện vào phòng người khác.

Sa Chức Tinh: "..."

Lạc Hi Thần thật sự đứng trong phòng một hồi lâu, lúc đi vào thấy đèn phòng tắm sáng trưng thì anh đành đi đến ban công chờ cô ra ngoài, nhưng không ngờ cô lại lấy cách "khác" người như thế tiến vào tầm mắt của anh, cũng không ngờ cô sẽ làm ra hành động như vậy càng không ngờ chính là anh đã đứng bên ngoài một hồi mà cô vẫn không phát hiện ra anh.

Lực tồn tại của anh thấp như vậy sao?

"Anh đi ra ngoài!" Sa Chức Tinh nhìn cái váy ngủ không che được bao nhiêu da thịt của mình sắc mặt lập tức xuất hiện một vệt đỏ ửng.

Ánh mắt của Lạc Hi Thần như có như không liếc qua cơ thể của cô một cái hờ hững phun ra một câu: "Yên tâm, tôi không có hứng thú với cháo loãng."

Nói láo, đây hoàn toàn là nói láo!

Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng vừa nghĩ đến cảnh hồi nãy thì cả người anh lập tức khô nóng.

Thật ra dáng người của Sa Chức Tinh rất tốt, tuy không đầy đặn nhưng đường cong cũng rất tuyệt, da thịt trắng nõn mịn màng tản ra một vòng sáng nhàn nhạt dưới ánh đèn, tóc dài xõa ra rủ xuống ngực phác họa ra một bức tranh trắng đen tinh xảo, vẻ đẹp của cô tươi mát giống như tinh linh bước ra từ trong rừng, xinh đẹp kỳ ảo.

Ánh mắt của anh đánh giá cô từ đầu xuống chân một lần, trong mắt từ từ tối lại...