Chương 15: .2: Vô Công Bất Thụ Lộc

Nhất là khi bên cạnh anh chưa từng thiếu phụ nữ, mỗi ngày tiêu tiền tặng quà cho phụ nữ chắc nhiều bằng tiền cơm mấy tháng của cô nhỉ?

Lạc Hi Thần nhận lấy tín hiệu trong mắt cô, sắc mặt đang xanh lập tức chuyển thành màu đen.

Cô xem anh như những người đàn ông khác, tặng quà cho phụ nữ là vì muốn có được cơ thể của họ?

Loại suy nghĩ này của Sa Chức Tinh giống như đâm chồi mọc rễ trong lòng Lạc Hi Thần rất khó chịu, ánh mắt âm trầm liếc cô một cái đánh giá cô một lát, bỗng nhiên kéo cô vào ngực.

"Lạc Hi Thần, anh, anh làm gì?" Sa Chức Tinh không ngờ anh sẽ làm như vậy nên cơ thể lập tức cứng ngắc đẩy anh ra.

Lạc Hi Thần trở tay giữ chặt cổ tay của cô, cơ thể ép cô vào ghế sofa bên cạnh, hai tay cố định cơ thể của cô, môi mỏng đến gần không nặng không nhẹ phun ra một câu: "Buổi tối đột nhiên đến thăm, còn tặng quà lớn như vậy không phải nên làm chút gì sao?"

Cơ thể của Sa Chức Tinh cứng đờ, hai mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mặt anh.

Anh đang trêu đùa cô hay là nói… Thật?

Môi mỏng như dao của Lạc Hi Thần tiến đến, ánh mắt liếc nhìn cô từ đầu xuống chân, ánh mắt này làm Sa Chức Tinh nghĩ đến con sói đi kiếm ăn trong đêm.

"Anh, anh đừng xúc động, tôi biết anh khác với mấy người đàn ông kia, anh sẽ không làm như vậy!" Sa Chức Tinh bị anh nhìn đến tóc gáy đều dựng lên, tay trống vào ngực anh nói vài lời ngon ngọt.

Phi! Anh sẽ không làm như vậy? So với bất kỳ ai khác thì anh chính là người càng có khả năng làm như vậy!



"Chưa nghe nói đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới sao?" Đầu ngón tay lạnh lùng của Lạc Hi Thần chậm rãi lướt qua khuôn mặt trơn bóng như ngọc của cô, từ từ hướng xuống mục tiêu chính là đầu vai trong váy ngủ hơi mỏng của cô.

"Quen biết nhiều năm như vậy mà em gái nhà bên anh cũng không tha, đồ cầm thú!" Sa Chức Tinh vừa tức vừa gấp gáp, ngực phập phồng lên xuống vì thở mạnh, hai mắt vừa hoảng vừa sợ.

"Nếu như không làm chút gì có phải rất có lỗi với lời đánh giá của em không?" Đuôi lông mày của Lạc Hi Thần hơi nhếch, bàn tay cầm thú tiếp tục mò xuống.

"Lạc Hi Thần, anh ngay cả cầm thú cũng không bằng!" Sa Chức Tinh không ngừng co người lại trên ghế sofa, giơ chân lên muốn đá văng anh.

"Chức Tinh, nhìn dáng vẻ của em khẩn trương như vậy không phải là lần đầu tiên thân mật với đàn ông chứ?" Khóe mắt của Lạc Hi Thần giật một cái, lời nói du côn mang theo vài phần trêu tức, bên môi nhuộm một chút gian tà.

"Ai nói với anh thế?" Sa Chức Tinh bị anh lưu manh ép dưới thân, trên người lập tức ngứa ngứa như bị cây đâm, chỗ nào cũng không được tự nhiên, nhưng cho dù như vậy thì cô vẫn không quên khoe khoang.

Lạc Hi Thần nhìn cô trưởng thành từ trong bụng mẹ, nhìn cô cất tiếng khóc chào đời, nhìn cô thay tã, nhìn cô học bò, nên anh còn không hiểu cô sao?

Trong lòng rất rõ ràng nhưng Lạc Hi Thần lại không vạch trần, chỉ thuận theo cô chế nhạo trêu chọc: "Nói vậy chắc em rất có kinh nghiệm phong phú?"

Sau khi nghe anh nói thì Sa Chức Tinh ước gì có thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, cô oán hận trừng mắt nhìn anh sau đó gầm nhẹ với anh: "Chuyện này không liên quan đến anh!"

"Không liên quan?" Lạc Hi Thần có thể dung túng cho cô làm bừa nhưng chỉ duy nhất không thích giọng điệu phủi sạch quan hệ của cô, anh liếc cô một cái bàn tay trực tiếp tiến vào áo ngủ dò xét...

Sa Chức Tinh sợ đến thay đổi sắc mặt, hoảng hốt thốt ra một câu: "Anh Lạc, đừng làm vậy----"