Chương 3: .1: Đã Lâu Không Gặp

Trong phòng không quá sáng, Sa Chức Tinh cũng không thấy nhìn rõ sắc mặt của anh nhưng vẫn có thể cảm nhận được anh đang nhìn mình, thậm chí còn có thể cảm nhận được cảm xúc trập trùng của anh.

Sửng sốt vài giây, cô liền nhếch môi lên bình tĩnh như không có chuyện gì lên tiếng chào hỏi: "Đã lâu không gặp!"

Giọng nói của Sa Chức Tinh rất nhẹ nhàng không hoảng không sợ, đạm mạc đến gần như cảnh mình vừa thấy không phải là cuộc vui mà chính là một bộ phim đơn giản ven đường.

Lam Hi Thần nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của cô, hôm nay là ngày đầu tiên anh về nước, mà vừa về nước lại gặp cô trong tường hợp như vậy, đây là chuyện anh không ngờ đến.

Càng không nghĩ sau khi cô thấy cảnh này mà vẫn có thể bình tỉnh bình luận vài câu như vậy.

Sa Chức Tinh đoán tâm trạng của anh, hai mắt không nháy nhìn chằm chằm vào anh cẩn thận quan sát hành động, có thể trốn khỏi hiện trường bất kỳ lúc nào.

Lạc Hi Thần lạnh lẽo nhìn cô một cái sau đó liền lướt qua Mễ Nhạc bên cạnh cô.

Trong tay Mễ Nhạc vẫn đang cầm máy ảnh, bị anh nhìn như thế thì trong lòng lập tức hoảng hốt thậm chí sau lưng còn chảy mồ hôi lạnh, nhưng đầu óc vẫn còn bình tĩnh.

"Chức Tinh mau rút lui!" Bảo vệ máy ảnh như bảo vệ mạng sống của mình, cơ thể của cô ta chuyển động chạy vào lối vào của toa bên cạnh.

Lần này đào được tin khó đào như vậy nên cô ta rất hưng phấn, hơn nữa party lần này không cho phóng viên vào, hiện tại nếu bị bắt lại thì chắc chắn sẽ bị tiêu hủy phim.

Bóng dáng nhỏ nhắn chạy nhanh ra xa hơn mười mấy mét.

Sa Chức Tinh thấy Lạc Hi Thần thay đổi sắc mặt, cô đoán có lẽ đứng đây cũng không có kết quả tốt gì nên định chạy, nhưng không may mắt như Mễ Nhạc, chưa chạy được mấy bước thì giày cao gót dưới chân lảo đảo một chút "Bịch" một tiếng, cơ thể mảnh mai ngã xuống đất.

Vì để thuận lợi tiến vào hiện trường nên hôm nay cô cố ý mặc một bộ lễ phục, trên chân cũng thay chiếc giày đế bằng yêu quý thành giày cao gót, chính là giày cao gót mười phân.



Hiện tại bị té như vậy làm cô đau đến nghiến răng, hai đầu lông mày thanh tú nhíu chặt, khuôn mặt hơi vặn vẹo.

"Chức Tinh, cô không sao chứ?" Nghe động tĩnh sau lưng Mễ Nhạc quay đầu lại nhìn thấy Sa Chức Tinh đang tê liệt ngồi dưới đất, muốn đến đỡ cô dậy nhưng khi nhìn thoáng qua sắc mặt khó coi của Lạc Hi Thần thì liền bị dọa đến rụt trở về.

Mễ Nhạc ôm máy ảnh thật chặt, trong lòng giãy dụa.

Nếu như chạy đến giúp thì những tấm ảnh vất vả chụp được đều không còn giá trị, nếu như không chạy đến thì Chức Tinh làm sao bây giờ?

Ánh mắt của Mễ Nhạc lập tức nhìn vào mặt Lạc Hi Thần, sau đó nhìn Sa Chức Tinh, nghĩ đến hai tấm thư mời lên du thuyền hôm nay cộng thêm lời chào hỏi bình tĩnh của Sa Chức Tinh khi nhìn thấy Lạc Hi Thần, Mễ Nhạc như bị thứ gì đó gõ mạnh một cái.

Cô và Lạc Hi Thần quen nhau?

Sa Chức Tinh nhìn Lạc Hi Thần nói "Đã lâu không gặp", hơn nữa còn có được thư mời của nhà họ Lạc chứng minh quan hệ của hai người không cạn.

Sắp xếp suy nghĩ lại một chút Mễ Nhạc liền thở phào.

Sa Chức Tinh đang đợi Mễ Nhạc đến đỡ mình nhưng đợi một hồi chỉ đợi được một câu của cô ta: "Cô tự cầu phúc đi, tôi đi trước đây."

Nói xong câu đó Mễ Nhạc ôm máy ảnh biến mất như một làn khói.

Sa Chức Tinh không dám tin vào những gì mình nghe được.

Nha đầu này...Vậy mà không có nghĩa khí vứt cô ở đây!