Chương 30: Phá Kén Thành Điệp

Hiện tại anh đã không còn là anh của trước kia, mà cô cũng không phải là trẻ con nữa, có một số chuyện vẫn nên chú ý một chút sẽ tốt hơn.

Cốc cốc!

Sa Chức Tinh gõ nhẹ lên cửa vài cái sau đó yên lặng đứng đó, chờ người bên trong trả lời.

Trong phòng vẫn tĩnh lặng như cũ, không có âm thanh nào vọng ra.

Cốc cốc!

Sa Chức Tinh lại gõ thêm một lần nữa nhưng trong phòng vẫn yên lặng như cũ, một chút động tĩnh cũng không có.

Sửng sốt vài giây, cô ghé người vào cánh cửa, lỗ tai dựng lên, cố gắng lắng nghe, nhưng trong phòng quả thật không có một âm thanh nào, đoán chắc là Lạc Hi Thần vẫn còn ngủ, cô chần chờ một chút, sau đó cô trực tiếp đẩy cửa vào.

Cửa không khóa trái, điều này Sa Chức Tinh đã sớm đoán được, Lạc Hi Thần không cần thiết phải khóa trái vì trong tình huống bình thường sẽ không có ai tùy tiện lên phòng anh, cánh cửa chỉ khép hờ, đẩy một cái đã mở ra.

Căn phòng chìm trong bóng tối, một chiếc màn màu trắng lẳng lặng nằm trên cửa sổ, che chắn toàn bộ ánh sáng từ bên ngoài, không cho một tia nắng nào có cơ hội nhảy vào trong.

Ở giữa căn phòng là một chiếc giường kiểu Âu rất lớn, người đàn ông an tĩnh nằm trên đó, tiếng hô hấp rất nhẹ của anh trong căn phòng yên tĩnh này bỗng nhiên trở nên khá rõ ràng.

Sa Chức Tinh có chút ngoài ý muốn, không ngờ đến giờ này mà Lạc Hi Thần vẫn còn nằm ở trên giường, nhưng mà cũng may là anh không tỉnh lại.

Cô bưng khay vào phòng, đem đồ ăn đặt lên trên bàn, sau đó rón ra rón rén muốn đi ra nhưng thoáng nhìn thấy bức màn vẫn luôn thả xuống, cô dừng chân lại.

Trong phòng quá tối khiến người ta cảm thấy rất áp lực, không khí không lưu thông được, ở không gian như vậy mà ngủ trong một thời gian dài thì không tốt.

Cô căn bản đã quên mất tối hôm qua mình đã đóng chặt cửa sổ, thậm chí là cửa phòng như thế nào, Sa Chức Tinh xoay người, bước vài bước đến trước cửa sổ, "soạt" một tiếng, bức màn đã bị kéo ra hơn nửa, cửa sổ cũng bị mở ra.



Ánh sáng ngoài cửa sổ nghịch ngợm tiến vào khiến căn phòng trở nên sinh động hơn không ít, cơn gió ngang qua mang theo hương hoa mộc lan thoang thoảng, cảm giác vô cùng tươi mát.

“Như vậy không phải tốt hơn à!” Sa Chức Tinh hài lòng nhìn căn phòng đã sáng sủa hơn không ít, cô đứng trước cửa sổ nhìn cây mộc lan cao lớn xen giữa cửa sổ phòng của hai người, thoải mái vươn vai, sau đó xoay người muốn ra khỏi phòng nhưng vừa xoay lại đã đối diện với ánh mắt của người ngồi trên giường.

Không biết Lạc Hi Thần tỉnh lại từ khi nào, thân thể thon dài lười nhác dựa trên đầu giường, hai tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt ung dung nhìn cô từ trên xuống dưới, không kiêng nể gì cả.

“Anh... anh tỉnh rồi...” Sa Chức Tinh có chút ngoài ý muốn, lại càng bực bản thân nhiều chuyện, sao phải giúp anh mở cửa sổ để thông khí chứ?

Đồ cũng đã đưa đến rồi, trực tiếp chạy lấy người không được sao?

Lạc Hi Thần cũng không ngờ vừa tỉnh dậy đã thấy Sa Chức Tinh ở trong phòng của mình, anh gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô như cũ.

Sa Chức Tinh đứng bên cửa sổ, tia nắng ban mai bao lấy toàn bộ thân hình mảnh khảnh, ánh sáng hơi lay động, chiếu lên khuôn mặt nhìn nghiêng của cô, mí mắt chớp chớp tạo ra một cái bóng ở hốc mắt khiến vẻ đẹp nhu hòa của cô có chút ảo mộng.

Phía sau cô là một cây mộc lan vô cùng cao lớn, cánh hoa bay lả tả trong không trung, linh hoạt uyển chuyển một cách kỳ ảo, hoa phản chiếu bóng người, người và hoa so sánh với nhau, người so với hoa đẹp hơn không ít.

Lạc Hi Thần lẳng lặng nhìn một màn này, ánh mắt có chút ngẩn ngơ.

Trong ký ức của anh Sa Chức Tinh vẫn luôn là một cô bé chưa lớn, tuy rằng mấy năm nay cũng có gặp qua nhưng hình ảnh của cô trong lòng anh vẫn là dáng vẻ khi còn bé kia.

Nhưng lúc này đây, anh chỉ vừa về nước được một ngày, cô tựa như vừa hoàn thành quá trình phá kén thành bướm, không ngừng nở rộ trước mặt anh cho đến lúc thể hiện được hoàn toàn vẻ đẹp mỹ lệ của cô.

Phát hiện được điều này khiến Lạc Hi Thần lập tức chấn động.

Cô bé lúc trước bây giờ đã trưởng thành thật rồi!