Chương 39: Ghét Bỏ Như Thế

Khóe môi Sa Chức Tinh không dấu vết nhếch lên một cái.

Đây không phải là ghét bỏ rõ ràng sao?

Cậu cả nhà họ Lạc, xem như anh không thích người ta, cũng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy!

Chỉ là, hành động này, trong lòng Sa Chức Tinh thực sự cảm thấy...... Quá đẹp trai!

Sắc mặt Cận Dịch có chút không tốt, lớn như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta bị người khác ghét bỏ như thế, còn là ghét bỏ vô cùng.

Ánh mắt liếc sang ly cocktail tình nhân trống rỗng, cùng với đĩa đồ ngọt tình nhân bị Lạc Hi Thần làm loạn, sắc mặt Cận Dịch liền đen lại.

Người này... con mẹ nó thật vô liêm sỉ!

Tức giận không ngừng ấp ủ ở đáy mắt, sắc mặt của Cận Dịch đã không thể dùng khó nhìn để hình dung.

Trong không khí, tràn ngập mùi khói thuốc nồng đậm.

Lạc Hi Thần giống như không nhìn thấy anh ta tồn tại, thân thể dựa vào ghế sofa phía sau, hai chân thon dài lười biếng gác lên, ánh mắt lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khóe mắt Sa Chức Tinh liếc Cận Dịch một cái, lại nhìn Lạc Hi Thần ngồi bên cạnh mình, nhìn dáng vẻ thoải mái nhàn nhã của anh, khóe môi hơi nhếch lên.



Sao lại có cảm giác anh cố tình đến quấy rối?

Vốn dĩ Sa Chức Tinh không muốn xem mắt, bây giờ bị Lạc Hi Thần làm loạn như vậy, nói thật, trong lòng cô không khó chịu, ngược lại thậm chí còn có chút vui vẻ.

Dù sao mục đích cô đến chỉ là lộ mặt, đối phương không vừa lòng cô cũng tốt, nếu đối phương vừa lòng cô, cô cũng sẽ nghĩ cách phá rối.

Bây giờ không cần cô ra tay, có người giúp cô làm việc, thật tốt.

Chỉ là, nếu người là do bà Sa nhà cô giới thiệu, cô cũng không thể làm mọi việc quá căng thẳng, lúc đó ở chỗ mẹ cô cũng không có gì tốt.

Sa Chức Tinh vẫn là tương đối ngoan ngoãn.

Thấy lửa nóng có xu hướng càng ngày càng lớn, cô sửa sang lại áo khoác trên người, đứng dậy, lễ phép lên tiếng chào hỏi Cận Dịch: “Anh Cận, xin chào, tôi là Sa Chức Tinh.”

Giọng nói mềm mại, giọng điệu phù hợp, làm cho sắc mặt Cận Dịch tốt hơn.

Anh ta mới từ nước ngoài trở về, Lạc Hi Thần cũng mới về nước vài ngày, đều không quen thuộc lẫn nhau, nếu đối phương xuất hiện cùng Sa Chức Tinh, có thể là họ hàng thân thích gì đó, quá căng thẳng cũng không tốt.

Thay đổi sắc mặt, khóe môi Cận Dịch miễn cưỡng nhếch lên cười, ánh mắt chuyển sang Lạc Hi Thần bên cạnh cô: “Người này là......”

“Anh ấy là......” Sa Chức Tinh vừa muốn giải thích, giọng nói lạnh lùng của Lạc Hi Thần lại vang lên trước: “Lẽ nào anh không nhìn ra sao?”

Khıêυ khí©h, vô cùng khıêυ khí©h!



Sau câu nói của anh sắc mặt của Cận Dịch lại thay đổi lần nữa.

Hai người ngồi như vậy anh ta có thể nhìn ra cái gì?

Khóe mắt Sa Chức Tinh liếc anh một cái, tầm mắt lại chuyển ngược lại lên mặt của Lạc Hi Thần ngồi cạnh cô.

Hôm nay người này bị làm sao vậy?

Mới sáng sớm đã bày bộ mặt lạnh lùng cho cô xem thì thôi đi, gặp người nào cũng tùy lúc mà bực tức là muốn náo loạn cái gì?

Mặc dù quấy rối là đúng ý của cô, nhưng náo loạn căng quá, cũng không phải điều cô muốn.

Cận Dịch sớm đã tức giận đến mặt đen sì, nhưng ngại Sa Chức Tinh ở đây, nhẫn nhịn không nổi nóng.

Từ lúc xuất hiện, anh ta liền để ý Sa Chức Tinh, đối với Sa Chức Tinh, anh ta vẫn khá hài lòng.

Ngũ quan tinh tế, làm cho người khác có cảm giác rất sạch sẽ, rất tươi mát, là người con gái đáng để cưới về nhà.

Để lưu lại ấn tượng tốt với Sa Chức Tinh, mọi tính khí của Cận Dịch lúc này đều thu vào hết.

Hít sâu vài lần, anh ta quyết định mặc kệ người thứ ba Lạc Hi Thần.