Chương 42: Người Của Tôi Là Người Anh Có Thể Động Vào Sao

Aaaa.......

Cùng với tiếng kêu đau đớn vang lên, máu tươi đỏ thẫm từ đầu người đàn ông chảy ra......

Người đứng xem xung quanh rất nhiều, thế nhưng, không có ai dám ra tay can ngăn.

Người đàn ông vừa nhìn liền biết là người không dễ trêu chọc, ai dám can ngăn? Làm không tốt trêu chọc đến xã hội đen cũng không biết sẽ có chuyện gì!

Sa Chức Tinh ngơ ngẩn nhìn đầu anh ta chảy máu, sững sờ vài giây, hoảng loạn vứt bỏ cái chai trên tay mình, đẩy anh ta ra liền chạy ra cửa.

Mặc dù trong lòng sợ hãi, nhưng phản ứng không tính là chậm, nếu là người phụ nữ khác, giờ phút này đã sớm bị dọa ngốc rồi.

“Con bé đáng chết, đứng lại!” Cận Dịch bị một người phụ nữ làm bị thương, mất hết mặt mũi, đâu chịu buông tha, che lại cái đầu không ngừng chảy máu bắt đầu đuổi theo.

Sa Chức Tinh không biết thương thế anh ta như nào, trong lòng rất loạn, một đường lảo đảo chạy ra khỏi đám người, khi vừa đến cửa nhà hàng, một bóng dáng quen thuộc bất ngờ xông vào mắt.

Nhìn rõ người đến, hốc mắt Sa Chức Tinh đỏ lên, cũng không quan tâm sau lưng có bao nhiêu người nhìn, trực tiếp nhào vào trong ngực người đàn ông: “Lạc Hi Thần......”

Lạc Hi Thần nhíu mày, cụp mắt, ánh mắt không tiếng động dừng trên người cô.



Cô gái trong ngực vô cùng chật vật, tóc dài rối loạn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, áo khoác vốn trên người đã không còn, vải dệt vốn không nhiều lắm trên quần áo lỏng lẻo rơi xuống, nửa bên bả vai đều bị lộ ra ngoài không khí, cổ tay đỏ bừng, nhìn ra được là bị người ta mạnh mẽ giữ chặt.

Hai cánh tay cô ôm chặt lấy người anh, đầu ngón tay hơi phát run, vùi đầu trong ngực anh, bả vai còn run run.

Đôi mắt đen như mực của Lạc Hi Thần lập tức trầm xuống.

Sát khí trong mắt lan tràn.

Tìm chết!

Người đến anh cũng không nỡ tổn thương, lại có người dám ra tay!

Nhà họ Sa ở thành phố C không phải danh gia vọng tộc, nhưng Sa Chức Tinh là con gái duy nhất của nhà họ Sa, là người mà An Hâm và Sa Nam Phong, thậm chí là người nhà họ Lạc cưng chiều mà lớn lên, có khi nào phải chịu loại ức hϊếp này?

Mắt Lạc Hi Thần hiện lên một tia hung ác nham hiểm, cả người lạnh lẽo, cho dù Cận Dịch đứng xa vài mét cũng cảm nhận được.

Trong mắt người đàn ông tràn ngập lạnh lẽo, cả người trên dưới đều bao phủ một tầng khí lạnh, thân hình thon dài giống như Tu la, mang theo sát khí lạnh lẽo, rất đáng sợ, rất khủng bố.

Cho dù Cận Dịch cũng lẫn vào xã hội đen, nhưng nhìn thấy Lạc Hi Thần như vậy, cơ thể vẫn không nhịn được mà phát run.



Anh ta không biết người đàn ông này, nhưng nhìn khí thế của anh, thậm chí còn vượt qua những nhân vật xã hội đen lớn mà anh ta biết.

“Lên xe đợi tôi!” Đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng kéo lại quần áo của Sa Chức Tình, Lạc Hi Thần giúp cô sửa lại những sợi tóc tán loạn, buông lỏng cô ra.

Sa Chức Tinh nghiêng đầu nhìn Cận Dịch phía sau rõ ràng không dễ đối phó, có chút lo lắng, bước chân chần chừ.

Mặc dù cùng Lạc Hi Thần lớn lên, nhưng cô chưa từng thấy anh đánh nhau, cũng không biết thân thủ anh như nào.

“Lên trước đi.” Giọng nói của Lạc Hi Thần vang lên lần nữa, thản nhiên, không có trách cứ, cũng không có ý thúc giục, chỉ là yêu cầu.

“Anh cẩn thận một chút.” Sa Chức Tinh nhắc nhở một câu, mở cửa xe lên xe.

Ánh mắt Lạc Hi Thần liếc Cận Dịch một cái, ngón tay thon dài ung dung cởi bỏ hau cúc áo được chế tạo từ kim cương, không nói gì đi về phía người đàn ông.

Cận Dịch nhìn khí thế nghiêm nghị của anh, muốn lui về sau, nhưng giống như nghĩ ra gì đó, đột ngột dừng lại xúc động.

Tay sờ soạng túi quần, lấy ra một khẩu súng màu đen.

“Hi Thần cẩn thận!” Sa Chức Tinh trên xe tinh mắt nhìn thấy, khuôn mặt nhỏ khϊếp sợ đổi sắc…