Chương 43: Thích Tôi Đến Vậy?

"Hi Thần, cẩn thận!" Sa Chức Tinh ở trên xe liếc mắt thấy, kinh ngạc sợ hãi đến thay đổi sắc mặt, nói thì chậm xảy ra thì nhanh, tay Lạc Hi Thần lấy thế sét đánh không kịp bưng tai khống chế người nọ, đánh rớt súng trên tay anh ta.

Tiếp đó, tay vừa chuyển, chỉ nghe thấy một tiếng kêu gào thảm thiết, anh ta hét lên rồi ngã xuống đất.

Tay vừa bị Lạc Hi Thần bóp chặt, sưng đỏ một mảng.

Khớp xương đã bị gãy........

Lạc Hi Thần ra tay như thế nào, không ai thấy rõ, một loạt động tác nhanh gọn, lưu loát, quyết đoán.

Sa Chức Tinh có chút kinh ngạc, Lạc Hi Thần như vậy, cô chưa từng nhìn thấy.......

Lạc Hi Thần liếc cây súng lục rơi trên đất, mặt không cảm xúc đá nó qua một bên, ngồi xổm xuống cạnh anh ta, giọng điệu lạnh lùng muốn đóng băng mười dặm: "Vừa rồi còn làm gì cô ấy?"

"Không.....không có......." Âm thanh người đàn ông mang theo tiếng kêu rên, tràn ngập cảm giác đau đớn.

Dùng giọng mũi hừ một tiếng, Lạc Hi Thần đứng lên, đi vài bước về phía Sa Chức Tinh, đột nhiên xoay người, hung ác dẫm lên anh ta, âm thanh lạnh lẽo như gió sương: "Lần sau nếu còn dám động vào cô ấy, cẩn thận tao truy sát mày đến nỗi một mũi chân cũng đứng không vững ở thành phố C này!"

Mẹ nó, người bên cạnh anh cũng dám đυ.ng!

Sa Chức Tinh khϊếp sợ nhìn, nhất thời quên cả nói chuyện.



Lạc Hi Thần xoay người đi về phía cô, ánh mặt trời chiếu vào một bên sườn mặt, mang theo sự đen tối của Satan, những chỗ anh từng đi qua, như đóng băng khắp mười dặm.

Anh lên xe, ngồi trên ghế lái, chiếc xe Lamborghini nghênh ngang bỏ đi.

Toàn bộ quá trình, cùng lắm chỉ mất vài ba phút.

Từ đầu tới cuối Sa Chức Tinh đều ngây ra.

Tuy cô thật sự không muốn thừa nhận, nhưng hôm nay Lạc Hi Thần.......đẹp trai đến ngây người!

"Em còn muốn dùng ánh mắt mê muội này nhìn tôi bao lâu nữa đây?" Xe rời khỏi nhà hàng Tây, tìm một nhà hàng ven biển rồi dừng lại, đột nhiên âm thanh của Lạc Hi Thần vàng lên.

Sa Chức Tinh lấy lại tinh thần, khoé mắt giật mạnh.

Từng gặp người tự luyến, nhưng tự luyến đến mức này thì chưa từng gặp!

"Xuống xe!" Lạc Hi Thần xuống xe trước, mở cửa cho cô.

Ánh mắt Sa Chức Tinh lướt qua vai anh nhìn hoàn cảnh xung quanh hai người, bước xuống.

Đây là một nhà hàng kiểu Trung ở ven biển, cầu nhỏ nước chảy, lầu các từng dãy, trông rất hữu tình.

Có chút không ngờ đối với sự tỉ mỉ của anh, khoé miệng Sa Chức Tinh cong lên cười, cùng anh đi vào nhà hàng.



Mới nãy ở nhà hàng kia hai người gần như chưa ăn gì, lúc này cô thật sự có chút đói bụng.

Bên trong nhà hàng được thiết kế rất tinh tế, mỗi phòng ăn đều vô cùng độc đáo, nhìn ra ngoài, thấy được đầu tiên là một rừng hoa lan thanh nhã, kéo dài mãi, đằng sau biển rộng mênh mông bát ngát, phong cảnh lọt vào tầm mắt vô cùng đẹp đẽ.

Ngay cả thực đơn cũng rất đặc biệt, được cắt ghép hình lá cây khác lạ, vừa vui mắt vừa đẹp.

Mở ra, nhìn mấy số không đếm không hết sau tên mỗi món ăn, Sa Chức Tinh lập tức im lặng.

Đồ ăn ở đây đều mạ vàng sao?

Tuy nhà họ Sa cũng không nghèo, nhưng đây là lần đầu tiên cô đi vào nhà hàng thế này, quả nhiên, người với người có phân chia giai cấp.

Lạc Hi Thần cũng không hỏi cô, quay đầu trực tiếp gọi món với người phục vụ, chỉ chỉ cái này, lại chỉ cái kia, âm thanh trầm thấp, từ tính.

Sau khi hai người gọi món xong người phục vụ liền ra ngoài.

Khi chờ đồ ăn mang lên, Sa Chức Tinh nghĩ đến vết thương của Cận Dịch, ngẩng đầu, không nhịn được hỏi: "Tôi gặp rắc rồi phải không?"

Lạc Hi Thần khẽ chớp mắt, lười biếng phun ra một câu: "Lần sau nhớ xuống tay độc ác một chút."

Sa Chức Tinh: ".........."