Chương 5: .1: Nghe Nói Trái Đu Đủ Hiệu Quả Không Tệ

Sa Chức Tinh có xúc động muốn chạy trốn, nhưng vừa nghĩ đến chân mình đang bị thương thì cứng rắn nhịn xuống.

Lạc Hi Thần đang xích lại gần mặt cô.

"Đừng!" Sa Chức Tinh nhấc tay lên muốn ngăn hành vi của anh lại, khi khoảng cách chỉ còn vài milimet thì Lạc Hi Thần ngừng động tác---

"Sữa!" Bàn tay dài nhẹ nhàng chùi một vết sữa màu trắng đọng trên mặt cô, trong giọng nói mang theo tia ghét bỏ.

Lưng Sa Chức Tinh cứng đờ, sắc mặt trầm xuống.

Sữa?

Anh nói nhiều thứ làm người ta suy nghĩ như vậy là vì chút sữa dính trên mặt cô?

Anh đang cố ý trêu đùa cô phải không?

"Thất vọng hả?" Lạc Hi Thần thả tay đang giữ cô ta, bàn tay lớn xoa nắn khuôn mặt tinh xảo của cô như nhào bột, sau đó anh chỉnh nếp gấp ở áo mình hờ hững đứng lên phun ra một câu: "Một nha đầu chưa đủ lông đủ cánh."

Mặt Sa Chức Tinh đỏ thấu tức giận đến muốn ném giày cao gót vào người anh.

Tại sao các cô gái nhà lành trong phim đều không thể biến thành tội phạm?



"Nghe nói hiệu quả của trái đu đủ không tệ." Lam Hi Thần hơi nghiêng đầu, ánh mắt như có ý riêng nhìn vào ngực của cô, khóe miệng nhếch lên một vòng cung diễm lệ.

"..."

Sa Chức Tinh sửng sốt mất giây hai mắt nhìn vào ngực mình, sắc mặt lúc xanh lúc trắng thay đổi không ngừng.

Dáng của cô như vậy là đẹp lắm rồi nha!

"Cậu Lạc, chúng ta về phòng đi!" Tô Y ở bên cạnh im lặng nhìn một màn vừa rồi của hai người, đi đến cố gắng nắm lấy con đường sự nghiệp của mình, cánh tay giống như tua của con bạch tuột quấn lấy khuỷu tay của Lạc Hi Thần, khóe mắt khinh thường liếc Sa Chức Tinh ở bên cạnh.

Hừ, một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa mà cũng dám phân cao thấp với cô ta?

Làm sao so? Làm sao so được?

Sa Chức Tinh như cảm nhận được ánh mắt của cô ta, cô lập tức phản xạ có điều kiện nhấc tay lên chắn trước ngực mình nhìn vào ánh mắt ẩn chứa giễu cợt kia.

Ra oai nhằm đối tượng rồi bò sữa!

Hai người phụ nữ giao chiến ngắn ngủi, đương nhiên Tô Y không đặt Sa Chức Tinh vào mắt, dùng cơ thể phong tình vạn chủng dán lên người Lạc Hi Thần.



Sa Chức Tinh vịn lên vách tường muốn mượn lực từ tường đứng lên, nhưng chân còn chưa đứng thẳng thì một cơn đau nhói từ mắt cá chân ập đến, đau đến sắc mặt của cô trắng xanh, cơ thể mảnh mai "bịch" một tiếng ngã xuống mặt đất.

Tấm lưng của Lạc Hi Thần cứng đờ, bước chân dừng lại quay đầu liếc về phía cô.

Sắc mặt của Sa Chức Tinh vô cùng khó coi, hai lông mày thanh tú nhíu chặt lại biểu cảm hơi thống khổ.

Lạc Hi Thân yên lặng nhìn cô, cánh tay hất bàn tay đang quấn lấy mình của Tô Y ra, nhanh chân đi đến chỗ Sa Chức Tinh.

"Cậu Lạc.." Tô Y muốn gọi anh lại nhưng Lạc Hi Thần lại làm như không nghe thấy, hai chân kiên định không đổi hướng đi đến gần cơ thể nhỏ bé kia, tốc độ không hề có ý dừng lại.

Sa Chức Tinh không nghĩ đến anh sẽ quay lại nên rất kinh ngạc nhìn anh.

Lạc Hi Thần trực tiếp đi đến bên cạnh cô không nói gì xoay người bế cô lên.

Cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn bị bao phủ bởi một cái ôm.

Hơi ấm quen thuộc, hơi thở quen thuộc tràn ngập khắp giác quan của Sa Chức Tinh khiến cô hơi thất thần.

"Tôi tự đi được." Tay đẩy người anh ra, muốn tránh khỏi nhưng Lạc Hi Thần càng ôm chặt cô hơn: "Im miệng."

Sa Chức Tinh: "..."