Chương 1: Lấy vợ

Editor: QD246

Beta: Lucifer

“Cửu Phong, chú là số bao nhiêu?” Vương Hữu Điền băn khoăn nhìn đám người dưới chỗ rừng tùng kia.

“Số hai mươi tư.” Tiêu Cửu Phong ngồi trên tảng đá thẳng thắn trả lời.

Tay hắn đang cầm một chiếc lá lớn như bàn tay phe phẩy. Vạt áo vải thô thì mở bung phô ra l*иg ngực cường tráng khỏe khoắn mang theo những giọt mồ hôi óng ánh đều đặn chảy dọc theo sự nhấp nhô của làn da, cuối cùng chảy thẳng đến đai quần buộc chặt bằng vải thô.

“Số hai mươi tư à, không biết chú sẽ lấy người như thế nào đây. “

Vương Hữu Điền tràn đầy chờ mong, hắn cố gắng nhìn rõ động tĩnh bên phía ni cô nhưng cách quá xa, mà cán bộ trong công xã thì vẫn chưa cho họ nhìn: “Tôi là số tám, cũng không biết người số tám ở bên kia trông như thế nào!”

Tiêu Cửu Phong không trả lời, hắn tiếp tục quạt rồi quay đầu nhìn ngọn núi Thập Ngưu ở đằng xa giống như không hề quan tâm đến chuyện này.

Trong lòng Vương Hữu Điền có phần khô khan. Năm nay hắn hai mươi chín tuổi, đã già đầu rồi. Nếu cứ tiếp tục kéo dài nữa thì khẳng định hắn sẽ độc thân cả đời, vì vậy cũng không nghĩ tới việc cưới vợ nữa. Ai ngờ đâu lại có dịp gặp được một chuyện tốt.

Trước đây, 800 dặm quanh núi Thập Ngưu cũng là một địa phương tốt, xung quanh còn có mấy am ni cô tràn ngập hương khói. Những am ni cô này được xây dựng lâu rồi, mấy người phụ nữ có chồng hoặc cô gái trẻ thường lên núi thắp hương bái Phật cầu bình an hoặc cầu sinh con trai,… Nhưng mấy năm nay nhà nước kêu gọi bài trừ các hủ tục mê tín nên mọi người không lên núi thắp hương bái Phật nữa. Cộng thêm việc lương thực hiện nay khan hiếm, ni cô ở trong am cũng đói đến mức gầy trơ xương.

Làm sao bây giờ, cũng không thể để cho người ta đang sống sờ sờ như thế lại bị chết đói, thế là cán bộ trong công xã quyết định nghĩ cách thu xếp cho các ni cô, hỏi ý kiến các cô thì có mấy cô chịu về nhà, còn lại đều nói không có nhà, thậm chí có những cô còn nhớ rõ nhà mình ở đâu nhưng không muốn về vì sợ về rồi sẽ bị bán đi.

Các cán bộ đã giải thích nhiều lần cho bọn họ, hiện tại đất nước đã giải phóng, là xã hội mới, sẽ không bán con, nhưng người ta vẫn không muốn trở về.

Không còn cách nào khác, công xã đành phải nghĩ cách bố trí ổn thỏa cho bọn họ, nhưng nhiều ni cô như vậy, đến cơm ăn cũng là vấn đề, bố trí như thế nào mới ổn thỏa đây? Hỏi ý kiến cá nhân, bọn họ đều nói nghe sự sắp xếp của tổ chức.

Đã nghe tổ chức an bài, vậy tổ chức lập tức nói các cô đi hoàn tục rồi sẽ tìm người mai mối gả đi, các ni cô xấu hổ không ai lên tiếng, vậy chính là đồng ý rồi.

Nếu đã đồng ý rồi thì cũng dễ giải quyết. Mọi người trong công xã bắt đầu làm mai mối giới thiệu nhưng nhiều ni cô như vậy việc mai mối cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Người trong công xã mệt đến bở hơi tai, chạy đông chạy tây khắp nơi rồi điên cuồng giới thiệu cũng chẳng được mấy đôi.

Hỏi lại các ni cô, các cô có đồng ý về nhà không thì mọi người đều khóc bù lu bù loa cả lên. Có cô nói không muốn về, có cô lại bảo không còn nhà để về. Tất cả đề nói tổ chức muốn làm gì chúng tôi đều nghe theo.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Cán sự Vương trong công xã phụ trách chuyện này cũng không có biện pháp.Rốt cuộc bây giờ phải xử lý chuyện này thế nào đây?

Có người hiến kế rằng cho mấy ni cô mỗi người chọn một con số. Sau đó để đàn ông dưới núi đến bốc thăm, bốc trúng ai thì lấy người đó. Nữ thì lấy bao ni lông trùm lại để nam không nhìn rõ người nữ ra sao. Còn nữ cũng vậy, bịt mắt lại để không nhìn rõ người nam thế nào.

Về việc sao nam không bịt mắt ấy à, đấy là vì nam chịu trách nhiệm khiêng nữ về nhà.

Sau khi lấy về, nam không được phép chê ni cô kết duyên cùng mình xấu, ni cô cũng không được chê người đàn ông mà mình gả không tốt.

Thế mà không thể ngờ được lần này mấy ni cô thế mà lại đồng ý, không một ai phản đối. Các cô cũng cảm thấy mệt mỏi, nóng lòng muốn tìm được nhà sớm một chút. Chọn đi chọn lại không bằng để cho Bồ Tát tác hợp. Cứ tìm một người gả đại là đươc, còn nói loại chuyện này là tùy duyên, phó thác cho ông trời là được.

Cán sự Vương tức giận muốn chết. Lúc giới thiệu cho mấy cô thì kén cá chọn canh, sao bây giờ bốc thăm mù cưới câm gả thì lại đồng ý? Tâm tư phụ nữ đúng là khó dò mà!

Dù sao nếu đã đồng ý rồi thì mọi chuyện giải quyết càng dễ. Công xã bắt đầu gửi thông báo tới mười đại đội sản xuất của năm thôn trang trong xã, tất cả đàn ông từ hai mươi lăm tới ba mươi lăm tuổi trở xuống mà chưa lấy vợ thì đều có thể lên núi tuyển vợ.

Tin tức này vừa ban ra, toàn bộ đàn ông ở đại đội sản xuất của năm thôn trang đều sục sôi hết cả lên. Đầu năm nay nghèo rớt mồng tơi, có nhiều người không cưới được vợ còn định độc thân cả đời, vậy mà công xã lại thông báo phát vợ, loại chuyện tốt thế này nhất định phải nhanh chân.

Thế là tất cả đàn ông thỏa mãn điều kiện đều tắm rửa gội đầu mặc quần áo đẹp nhất chạy tới giữa chạy tới giữa sườn núi Thập Ngưu chờ nhận vợ.

Vương Hữu Điền nắm chặt tay, nín thở nhìn phía bên kia, hắn nắm đến muốn ướt cả tờ giấy có con số tám ở trong tay.

“Cũng không biết tôi có thể lấy được người như thế nào dây, lấy một ni cô nhỏ tuổi còn được, nhỡ đâu lấy phải một ni cô vừa già vừa gầy còm thì tôi tiêu rồi.” Vương Hữu Điền lo âu lầm bầm. Hắn nghe người ta nói trong những ni cô này có mấy vị ni cô lớn tuổi. Nếu gặp phải những người này thì còn gọi gì là lấy vợ nữa, gọi là rước mẹ về hầu hạ mới đúng. Đến lúc đấy quả thật là khóc không ra nước mắt.

Đúng lúc Vương Hữu Điền đang lẩm bầm thì cán sự Vương bên kia đã lên tiếng: “Tới hết đây, đầu tiên là rút thăm, rút thăm xong dựa vào số thứ tự mà đi qua xếp hàng, cũng dựa vào số thứ tự mà lấy vợ!”

Vừa dứt lời, tất cả đàn ông nông gia đều đứng thẳng lên, nhao nhao giơ tờ giấy trong tay.

“Tôi là số ba!”

“Tôi, tôi là số một, tôi xếp thứ nhất!”

“Tôi là số sáu! !”

Vương Hữu Điền cũng tranh thủ thời gian chạy tới: “Tôi là số tám!”

Tiêu Cửu Phong là người thứ hai mươi tư, con số tận mãi đằng sau, nhưng hắn cũng không quan tâm lắm.

Cán sự Vương cầm loa bắt đầu hô to: “Dựa theo số thứ tự, từ số một đến số hai mươi chín bắt đầu kết đôi. Đầu ni cô đội bao che mắt, không cho phép do dự. Gọi đến số nào thì người đó tiến lên một bước. Sau khi xác định được vợ rồi thì xuống núi cho tôi, ai cũng không được tháo bao ni lông trên đầu vợ xuống giữa chừng, nhất định phải cõng về nhà mới được mở ra. Về đến nhà mở bao ra rồi thì chính là đã qua cửa. Đó là vợ của các anh! Sau khi cưới về phải đối xử tốt với vợ, ngày kia đi bổ sung giấy hôn thú. Không cho phép đánh vợ, không cho phép bỏ đói vợ, không cho phép mắng vợ. Nếu như có cô vợ nào đến cáo trạng, tôi đánh chết các anh!”

Ý trong lời nói rất đơn giản, sau khi kết đôi, nửa đường không thể mở ra, về đến nhà mới được mở, cán bộ hoàn toàn không chịu trách nhiệm, dù sao bước qua cửa nhà anh thì chính là vợ của anh, tốt xấu gì thì đó cũng là vợ của anh rồi! Anh chịu không được cũng không thể bắt nạt vợ, không được thì chịu đánh đi!

Đám đàn ông nông gia nghe thấy lời này thì rối rít bày tỏ không có ý kiến gì,có vợ là tốt rồi, trông như thế nào cũng không chê, cõng trở về nhất định sẽ chăm sóc!

Mấy người đàn ông xếp hàng rút thăm, rút được số nào thì dẫn người đó đi. Cán sự Vương đứng ở đó hét số, hét đến số nào thì bên kia đối chiếu với số của ni cô rồi kết đôi.

Trong lòng mỗi người đều bỡ ngỡ vìcách một cái bao chưa nói rõ là xấu hay đẹp, mà ngay cả bao nhiêu tuối, béo hay gầy cũng không biết, ai mà rõ bộ dạng ra sao. Đã tiến lên một bước thì dựa vào số thứ tự kết đôi nhận một ni cô, đây chính là số mệnh.

Nhận được một người hiền lành tử tế thì sau này sống có thể sống tốt, nhỡ đâu nhận một vị xấu tính ngang ngược cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Người đầu tiên nhắm mắt nhận ni cô số một, sau đó dẫn ni cô đó đi.

Người thứ hai nhắm mắt nhận ni cô số hai, sau đó dẫn ni cô kia đi.

Lúc đến lượt Vương Hữu Điền, hắn tranh thủ thời gian liếc nhìn qua một cái. Chỉ thấy ni cô số tám kia tuy trên đầu đội bao ni lông lớn nhưng trên người lại mặc một cái áo xám rộng thùng thình, gầy đến thế cơ à, nhìn không khác gì trẻ con chưa phát triển cả!

Hắn lập tức chán nản, nhưng cũng không biết làm thế nào đành nhắm mắt dẫn đi.

Cuối cùng đến lượt Tiêu Cửu Phong, kết đôi với hắn chính là người số 28 còn lại cuối cùng, hắn lập tức dẫn đối phương rời đi.

Hắn đã từng đi lính, xuất ngũ trở về, bình thường cao lớn khỏe mạnh, là người cường tráng nhất trong đám đàn ông, sức lực cũng lớn nhất,hắn dẫn ni cô nhanh chân đi xuống núi.

Đi không bao lâu đã đuổi kịp Vương Hữu Điền. Vương Hữu Điền đang đứng ở nơi đó ngẩn người, không biết suy nghĩ cái gì.

Vương Hữu Điền vừa nhìn thấy hắn thì nội vàng ngẩng đầu đi tới hỏi: “Chú kết hôn với người như thế nào?”

Tiêu Cửu Phong trả lời: “Không biết, không phải vừa mới đồng ý rồi sao? Không được tháo bao trên đầu ni cô xuống.”

Vương Hữu Điền chột dạ: “Thật ra nhìn trộm tí cũng được mà, dù sao cũng không ai biết.”

Tiêu Cửu Phong liếc mắt nhìn hắn: “Vậy anh xem đi, tôi về đây.”

Vương Hữu Điền vội nói: “Vậy tôi cũng không nhìn.”

“Cửu Phong, chú nói xem sao người vợ này của tôi gầy thế?”

“Thật à?”

“Cửu Phong, chú nói xem người vợ này của tôi gầy thế này, nếu nuôi không sống nổi thì làm sao bây giờ?”

Tiêu Cửu Phong không trả lời.

Vương Hữu Điền nhìn vợ của Tiêu Cửu Phong, lại liếc vợ mình một cái, trên đầu cả hai đều đội bao ni lông lớn, không phát ra một tiếng nào.

Cái này chắc cũng là do cán sự Vương dặn dò, không cho phép các cô mở miệng nói.

Nhưng hắn lại rất bực mình, hắn cực kì muốn biết xem như thế nào!

Vợ của hắn gầy thế này là vì sao chứ, đừng có nói là bị lao đó!

Hắn rốt cục khẽ cắn môi: “Cửu Phong, chú nói xem cưới được vợ như thế nào chính là mệnh như thế à?”

Tiêu Cửu Phong: “Đúng thế.”

Vương Hữu Điền: “Dù sao chú cũng không để ý, vậy hai đổi cho nhau được không?”

Tiêu Cửu Phong nhíu mày, nhìn thoáng qua Vương Hữu Điền.

Vương Hữu Điền xấu hổ: “Người vợ này của tôi quá gầy, vừa rồi hình như còn có tiếng ho, trong lòng tôi hơi sợ, người vừa gầy lại còn ho nữa, không phải là bà cô bị lao thật chứ. Nhà tôi nghèo, không tài giỏi được như chú, tôi chỉ sợ không nuôi được cô ấy thôi mà.”

Tiêu Cửu Phong không nói gì.

Vương Hữu Điền thở dài: “Thực sự không được thì thôi, nhà tôi như vậy, lỡ đâu cõng một bà cô bị lao về, vậy chúng tôi đành làm cặp vợ chồng cùng nhau chịu cảnh khốn khổ đi!”

Tiêu Cửu Phong yên lặng nhếch môi, hắn nhìn về phía ni cô nhỏ đứng bên cạnh Vương Hữu Điền.

Đó là một ni cô gầy yếu. Phải nói là quá gầy, gầy đến mức quần áo mà cô đang mặc không nhìn ra được hình thù gì.

Cô ấy hẳn là đã nghe thấy Vương Hữu Điền nói, tay giấu trong ống tay áo rộng thùng thình khẽ nắm chặt, thân thể cũng theo đó mà run lẩy bẩy.

Hành động này khiến Tiêu Cửu Phong nhớ tới sáng sớm lúc ra cửa thấy trong khe đá ở bậc thang trước cửa có cây mầm mới mọc.Không biết nơi thường ngày hay bước chân qua xuất hiện một cây mầm mới mới mọc lên từ lúc nào, nó yếu ớt đâm chồi, cứ như vậy chui ra khỏi khe đá, sinh trưởng trong gió lạnh.

Tiêu Cửu Phong năm nay hai mươi sáu tuổi, thật ra cũng không nghĩ đến chuyện cưới vợ, nhưng hắn vẫn muốn thử xem, thử một cuộc sống mới, cháu trai của hắn làm trong đại đội sản xuất cũng khuyên hắn nên đi, hắn cũng đi theo tham dự xem sao.

Nhận được ai thì chính là người đó, chưa từng trông mong điều gì.

Vương Hữu Điền nhìn sắc mặt Tiêu Cửu Phong, cái khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn kia giống như hòn đá, nhìn không ra biểu tình gì.

Hắn có chút thất vọng: “Quên đi, tôi nhận.”

Nhưng đúng lúc này, Tiêu Cửu Phong lại mở miệng: “Được, chúng ta đổi.”