Chương 16: Rốt Cuộc Tôi Sinh Con Cho Ai? (1)

5h sáng, trời vẫn còn tờ mờ.

Một chiếc Bentley đang chạy trên đường, trong xe một mảnh yên lặng.

Vân Khanh tựa vào cửa kính xe, vô cùng mệt mỏi.

Tối hôm qua Lục Mặc Trầm đột nhiên có việc, nên để cô lại khách sạn, cô cũng không ngủ, vốn tưởng rằng sáng nay là tài xế đưa…..

Nghĩ đến chuyện ở phòng tắm, Vân Khanh không khỏi nhíu mày.

Nhưng mà giải thích của Giám đốc đều hợp lý, vẻ mặt của người đàn ông khi đối mặt với cô có vẻ bình tĩnh không có gì khác thường, toàn bộ đều chứng minh là do Bát Ca chơi xấu.

Ánh mắt Vân Khanh chuyển qua kính chiếu hậu, môi đỏ khẽ động đậy: “Đúng rồi Lục tiên sinh, Bát Ca đâu? Sao không để nó lên xe về nhà với anh?”

Người đàn ông một tay cầm vô lăng, cánh tay thon dài mạnh mẽ, giọng nói bình tĩnh: “Nó sợ cô giận, không dám ở cùng với cô.”

Lúc này, chú chó nào đó bị nhốt ở trong phòng: lão đại, anh có thể giả dối hơn được nữa không…..

…….

Xe đưa đến khu chung cư Molly.

Vân Khanh ngoài miệng lễ phép nói cảm ơn, cũng không tỏ ra khách sáo mời anh lên lầu ngồi một chút này nọ, bác sĩ nữ và bệnh nhân nam, có nhiều chỗ bất tiện, huống chi với tính cách của người đàn ông này, thật sự có thể đi lên ngồi một chút sao?

Lúc này nhiều cửa hàng bán đồ ăn sáng đã mở cửa, hương vị hòa quyện với không khí thanh tân của buổi sáng sớm, có chút mê người.

Thang máy đến tầng 10.

Vân Khanh cầm một túi sủi cảo hấp bước ra, định ăn xong rồi ngủ, buổi chiều lại đến phòng khám.

Một bóng dáng cao lớn đang tựa vào cửa, cúi đầu, đường nét khuôn mặt bị bóng tối phủ lên có chút lạnh lùng.

Ánh mắt cô chợt lóe, liền nhớ lại thời cấp 3, bóng người chờ trước cửa ký túc xá của cô, tư thế giống nhau như đúc, chỉ là đồng phục học sinh, gương mặt ngây ngô.

Vân Khanh hơi dừng lại, đứng ở đó không nhúc nhích.

Cố Trạm Vũ ném tàn thuốc trong tay đi, bước tới, bắt lấy bả vai cô: “Đi đâu? Tôi nghe nói tối hôm qua cô bị nhốt ở Khách sạn Crown, suýt chút nữa gặp chuyện không may. Về nhà đi, cô ở bên ngoài tôi lo lắng. Tôi vừa biết chuyện Đoạn Kiều Kiều tìm người hãm hại cô….. Tôi đã xử lý cô ta. Hơn nữa đứa bé cũng không phải con tôi.”

Vân Khanh kinh ngạc nhìn vẻ mặt lo lắng của anh ta.

Mà anh ta lại đột nhiên im lặng, quét mắt nhìn khắp người cô, ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng.

Vân Khanh cúi đầu mở cửa.

Chỉ là cô còn chưa đi vào, người đàn ông đã đẩy cô ra rồi xông vào trong, giày da đạp lên sàn nhà trắng tinh.

Vân Khanh lạnh mặt: "Cố Trạm Vũ, mới sáng sớm anh phát điên cái gì? Tôi cảnh cáo anh, đừng đến làm phiền tôi nữa!"

Cố Trạm Vũ đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất, thu lại ánh mắt hung ác nham hiểm từ bên ngoài cửa sổ, nhìn cô chằm chằm.

"Siêu xe đưa đón, trên người đầy mùi thuốc lá, con mẹ nó cô đã làm gì cả đêm!"

Vân Khanh cúi đầu ngửi, đúng thật là có mùi thuốc lá, chắc là ở trên xe Lục Mặc Trầm hút thuốc nên bị nhiễm mùi.

Cô không nói gì.

Cố Trạm Vũ bước tới bắt lấy tay cô, kéo cô về phía sofa, ném lên ghế, thân hình người đàn ông ngang ngược đè xuống.

"Vân Khanh! Tôi đã cảnh cáo cô, dám nɠɵạı ŧìиɧ ngay dưới mí mắt của tôi, tôi sẽ khiến cả nhà cô chôn cùng! Nói, người đàn ông đưa cô về là ai?! Đêm nay cô và anh ta đã làm cái gì rồi!"

"Làm nhiều thứ nha." Vân Khanh ngẩng mặt, cười nhạo: "Thế nào, sau khi biết người đàn ông này là ai, sẽ đuổi tận gϊếŧ tuyệt giống như lúc trước làm với đồng nghiệp nam của tôi sao? Tôi nói cho anh biết, dựa vào thân phận công tử nhà họ Cố, Chủ tịch Cố thị, vẫn có người mà anh không thể động vào được!"

"Dán lên được đại kim chủ?" Cố Trạm Vũ vươn tay nắm lấy eo nhỏ của cô, cảm xúc non mềm khiến ánh mắt anh ta có chút biến hoá, nhưng giọng nói lại âm ngoan đến cực điểm: "Tôi chính là muốn cho cô tịch mịch khó nhịn cả đời này, tôi không chạm vào cô, thì bất cứ người đàn ông nào cũng đừng nghĩ đến việc tiến vào thân thể cô! Tôi muốn cô phải trả giá đắt vì nɠɵạı ŧìиɧ! Trả giá đắt cho tội nghiệt cô đã gây ra! Cô cứ đắm chìm trong địa ngục đau khổ cả đời đi, chỉ khi cô đau khổ, tôi mới có thể dễ chịu một chút!"

Anh ta nói cô đau khổ thì anh ta sẽ vui vẻ, nhưng từ trong ánh mắt âm u vặn vẹo của anh ta, Vân Khanh không nhìn ra được ý cười.

Anh ta gần như muốn bóp gãy eo cô, khớp xương lạnh băng hơi phát run.

Vân Khanh và anh ta cắn xé nhau như vậy, lỗ thủng trong lòng lại bắt đầu nhói đau, giống như là cắn xé đến huyết nhục mơ hồ, mãi cho đến khi lộ ra xương cốt trắng toát.

5 năm là một dòng sông dài, bi thương cũng vô cùng vô tận giống như vậy.

Cô bi ai hỏi anh ta: "Cố Trạm Vũ, rốt cuộc tôi đã nɠɵạı ŧìиɧ với ai? Anh nói ra, tôi đi gϊếŧ anh ta! Cứ luôn nói là tôi sinh con, anh có bằng chứng gì chứ!"

Bằng chứng gì.....

Ánh mắt Cố Trạm Vũ hoàn toàn lạnh lùng, cô nói cô là xử nữ, nhưng kiểm tra phụ khoa lại không có màиɠ ŧяiиɧ, lúc anh ta chạm vào thân thể cô, cô sẽ động tình mà vặn vẹo, giống như phản ứng cực kỳ điêu luyện khi được yêu, một năm ra nước ngoài kia cô rất ít khi nói chuyện với anh ta, còn có bản báo cáo xử nữ buồn cười kia..... đứa bé?

Thứ nghiệt chủng kia..... anh ta đã tận mắt nhìn thấy!

Còn muốn nói cái gì nữa? Vì sao cô lại chết cũng không thừa nhận, lại còn mặt dày vô sỉ về nước kết hôn với anh ta?!

Cổ Vân Khanh bị anh ta bóp chặt, ánh mắt Cố Trạm Vũ lạnh lẽo: “Tôi thật ngu ngốc, đôi khi còn muốn bỏ qua mọi chuyện, chỉ cần cô có thể hối cải, nhưng mà sự thật chứng mình, từ trong xương cô đã đê tiện rồi, 5 năm cô đã chịu không nổi? Mẹ của tôi nói đúng, quả nhiên là dòng giống đê tiện!”

Đây là lần thứ hai Vân Khanh nghe được những lời này, cô nhíu mày: “Anh và mẹ anh rốt cuộc là đang nói bóng gió cái gì?”

Cố Trạm Vũ nhìn vào ánh mắt của cô, đột nhiên trong mắt đầy sự căm hận, càng lúc càng căm hận sâu hơn.

“Vân Khanh, dù chết tôi cũng muốn kéo cô theo cùng, vị trí Thiếu phu nhân nhà họ Cố này cô cứ ngồi, ngồi đến thân tàn sắc suy không còn người đàn ông nào muốn chạm vào cô! Còn nữa, an phận thủ thường cho tôi, nếu không muốn nhà họ Vân cô gặp chuyện không may!” Anh ta lạnh lùng buông cô ra, đạp cửa rời đi.

…….

Trong căn phòng trống rỗng và lạnh lẽo.

Vân Khanh vẫn nằm ở đó không nhúc nhích, mãi cho đến khi bị chuông điện thoại khiến cho bừng tỉnh.

Tên người gọi hiển thị trên màn hình khiến cô lập tức ngồi dậy.

Trên lưng rất đau, vừa rồi bị anh ta làm cho sưng lên, cô đưa tay ấn nơi đó, hít sâu điều chỉnh cổ họng: “Cha, sao lại gọi điện thoại vào lúc này?”

“Vậy lúc nào thì con không bận?” Vân Thừa Thư hừ một tiếng: “Con gái, đã hơn 1 tháng rồi con chưa về nhà đó.”

Trái tim lạnh lẽo của Vân Khanh lập tức ấm áp, mím môi cười: “Muốn kiếm một khoản lớn cho cha dưỡng lão nha. Hai ngày nữa con sẽ về ăn cơm, thân thể cha có khỏe không?”

“Không có việc gì.”

Vân Thừa Thư vừa nói xong, chợt nghe thấy tiếng nói của dì giúp việc: “Khanh Khanh, không phải đâu! Bác sĩ nói tim của ông ấy không tốt. Thầy Vân, ông đừng có trừng tôi, việc này tôi phải báo cáo!”

Vân Khanh nhíu mày: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Đừng nghe bà ấy nói bậy! Thân thể cha cha biết, con và em trai con đều đã trưởng thành, cha cũng không còn gì bận tâm nữa, mỗi ngày nhàn rỗi đến mức muốn quay lại trường học đây này!”

Vân Thừa Thư nói xong, lại cẩn thận hỏi: “Con gái….. con và con rể có tốt không?”

Ngón tay Vân Khanh cứng đờ, dù Cố Trạm Vũ có bóp chết cô thì cô cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt, thế nhưng chỉ một câu ân cần thăm hỏi của cha, lại khiến cho hốc mắt cô đỏ bừng.

Hai chữ ly hôn nghẹn trong cổ họng, mấy lần muốn nói ra.

Nhưng mà trái tim của cha cô đã làm phẫu thuật bắc cầu, rất yếu ớt, vừa rồi dì giúp việc lại nói tình hình không tốt, còn có lời nói ngoan độc của Cố Trạm Vũ…..