Chương 30: Nó Vui Vẻ Với Cô Tôi Cũng Không Thể Khống Chế Được

Ngoan như vậy, khó trách thời gian ở lại lâu hơn Tống Cẩn Mỹ.

Phòng riêng trở nên yên tĩnh.

Anh dựa vào ghế hút thuốc, áo vest khoác lên trên, tay áo sơ mi xắn lên để lộ cánh tay cường tráng.

Gò má trưởng thành gần như hoàn mỹ.

Vân Khanh cắn môi, nhớ tới tất cả những chuyện trong sơn trang, lại nhìn anh, khó tránh khỏi vành tai hơi nóng lên.

Có lẽ là sau khi đợi hồi lâu, anh dập tàn thuốc nghiêng đầu mở miệng trước: "Có chuyện gì à?"

Người phụ nữ hơi cúi đầu, ngón tay màu xanh nhạt xoa vành tai, một đôi giày đế thấp lộ ra mua bàn chân trắng như tuyết.

Chiếc quần jeans skinny màu đen, đôi chân mảnh mai, áo sơ mi tơ tằm, dáng người lờ mờ lộ ra bên trong.

Vân Khanh nhướn mày nhìn anh, vẻ mặt lạnh lùng lại dường như hết sức bình thường, đôi mắt sâu thẳm không nhìn ra được cảm xúc nào khác.

Đối xử với cô như vậy mà hoàn toàn không hề có bất kỳ cảm giác áy náy nào.

Người đàn ông này đúng là lợi hại.

Cô tỏ ra nhăn nhó.

Giả bộ như không biết cô đến đây làm gì, vậy thì trước đó để cô chờ hơn một tiếng đồng hồ là vô nghĩa à?

Cô cúi đầu lấy tấm thẻ chứa chín mươi vạn từ trong túi xách ra chuẩn bị đưa cho anh.

Người đàn ông kia chẳng biết đi vào phòng trong từ lúc nào, Vân Khanh nhìn thấy tập tài liệu chất đống trên ghế sofa, những tài liệu đã được phê duyệt thì đặt ở một bên, những tài liệu chưa được phê duyệt thì được đặt ở bên còn lại.

Chẳng lẽ một tiếng đó là anh ta đang xem tài liệu à?

Vân Khanh lại quay đầu liếc nhìn bàn ăn, hình như còn chưa bắt đầu dùng bữa.

Cô mặc kệ những thứ này, đi tới trước thân hình vô cùng cao lớn của anh, "Anh Lục, đây là khoản tiền chín mươi vạn còn lại, trả lại cho ngài. Tôi cũng mang hợp đồng tới, ngài trực tiếp hủy bỏ đi."

Hai ngón tay anh đang giữ một phần tài liệu, không cử động.

Vân Khanh liền cúi người đặt tấm thẻ và hợp đồng lên mặt bàn, "Nếu không có chuyện gì nữa, thì tôi..."

Tiếng ném tài liệu lên ghế sofa vang lên.

Ngay sau đó trước mắt tối sầm lại.

Vân Khanh lập tức lùi về phía sau.

Quá trình này diễn ra quá nhanh, không biết bị anh ép vào chân tường từ lúc nào.

Lòng phòng bị của cô lập tức dâng cao, gần như lập tức nổi giận, cơ thể mạnh mẽ hoàn hảo của người đàn ông dừng lại cách cô một khoảng bằng cánh tay, hai tay đút túi quần hỏi cô: "Cô đã điều trị xong cho tôi rồi sao?"

“Hiện tại tôi đang muốn nói với ngài việc dừng điều trị."

"Tôi giống một người qua quýt thế à?"

Giọng nói của anh vẫn trầm thấp như cũ, ung dung tao nhã, nhưng lại để Vân Khanh cảm nhận được cảm giác uy hϊếp mạnh mẽ.

Cô cắn môi hồng ngẩng đầu, "Thỏa thuận ban đầu đã ghi rất rõ, nếu trị khỏi thì anh trả tiền, nếu không trị khỏi thì tôi sẽ không lấy tiền, mười vạn là trả cho sơn trang."

Anh liếc mắt về phía cửa.

Trợ lý lập tức đóng cửa lại.

Vân Khanh nhấc chân, "Này ——"

Bộp.

Đôi chân dài của người đàn ông bước lên trước, cánh tay rộng lớn của anh giữ cô lên trên tường.

Hai tay anh bỏ khỏi túi quần, chậm rãi nắm được bàn tay nhỏ bé đang phản kháng lại của cô, hơi thở dễ chịu lập tức bao phủ người cô.

Tim Vân Khanh đập thình thịch, chỉ còn lại sự tức giận nhìn anh chằm chằm, "Sao, anh Lục muốn học làm kẻ cặn bã, hay là bản thân vốn là loại người cặn bã lịch sự?"

Nét mặt anh nặng nề, ánh mắt sâu thẳm, không thèm để ý tới.

Cúi đầu vùi vào cổ thơm của cô.

Trong tiếng quát nhỏ đầy tức giận của Vân Khanh, anh còn khốn nạn hơn đầy eo về phía trước, đôi chân dài của anh mạnh mẽ tách đôi chân khép chặt của cô ra.

Sức lực của nam và nữ khác xa nhau, vả lại anh còn vô cùng cường tráng, cơ thể chỗ nào cũng cứng rắn, một người mảnh mai như cô sao có thể chống cự được.

"Anh đúng là đồ khốn nạn!" Ban ngày ban mặt, vô cùng phách lối!

Thắt lưng vừa dán chặt vào chân của cô, cùng với một thứ khác.

"A..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Khanh trắng bệch, sợ hãi theo bản năng, cho dù sự thân mật nam nữ này là bị ép buộc cũng làm vành tai cô nóng bừng.

Gần như muốn sụp đổ.

Tên đàn ông hạ lưu này.

Đôi môi mỏng của anh kề sát mái tóc thơm của cô, hít một hơi thật sâu, cả người có chút không ổn, mặc cho cô phản kháng mạnh mẽ như thế nào, anh vẫn bình tĩnh không chút thay đổi.

Một chút dịu dàng lộ ra trên lòng bàn tay to lớn đang vuốt ve mặt cô, "Nóng nảy như vậy à?"

Anh đang cọ xát, mặt Vân Khanh đỏ tới mang tai, không biết anh định làm gì.

Tuy nhiên chỉ trong vài giây, giống như toàn bộ máu tập trung hết vào khuôn mặt cô, đôi môi hồng khẽ run không thể nói nên lời.

Cô hơi cúi đầu, khoảnh khắc đó, vẻ mặt của cô thật sự khó mà hình dung ——

Người đàn ông hơi cau mày, khuôn mặt căng thẳng, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, chăm chú nhìn cô có phần đen tối, "Cảm nhận được không?"

"Anh không biết xấu hổ." Vân Khanh đỏ bừng cả cổ.

Suy nghĩ lại hoảng loạn không thôi, trong con ngươi đen lộ ra vẻ khϊếp sợ mỏng manh.

Anh lại tiến sát lại gần mặt cô hơn một chút, hơi thở vô tình thổi bay những sợ lông tơ trên gò má mịn màng của cô, đôi môi mỏng gợi cảm như có như không hôn cô, khiến cô không thể chống đỡ, ánh mắt của anh sâu lắng, nghiêm túc, dường như còn có chút ưu phiền, chất giọng quyến rũ thổi vào tai cô, "Nó vui vẻ với cô tôi cũng không thể khống chế được, cô là bác sĩ, hình như còn nợ tôi một lời giải thích."

"..." Lời vừa mở ra, Vân Khanh không khỏi run lên, hơn nữa cảm giác uy hϊếp từ chỗ kia càng ngày càng mạnh.

Cô giật mình bởi người đàn ông mở miệng là đầy một bụng đen này, đúng là lợi hại.

Cái gì cũng tính hết trên đầu cô à?

Cô vừa xấu hổ lại chấn động kinh ngạc, chưa tìm lại được trí thông minh.

Rõ ràng là một bệnh nhân ED*, đã chẩn đoán chắc chắn anh đối với cả nam cả nữ đều... Không được .

*ED - Erectile dysfunction: Rối loạn chức năng cương dương

Tại sao đột nhiên lại có một ngọn giáo nhằm thẳng vào cô vậy.

Vậy thì phản ứng trong xe đêm hôm đó của anh, phản ứng lần nữa trong phòng điều trị, đều không phải do thuốc kí©ɧ ɖụ© và huân hương?

"Trong giới y học các cô, có xảy ra cái gọi là nhận chủ không? Nó không hề nhúc nhích với những người phụ nữ khác, lại chỉ hưng phấn vì cô."

Người đàn ông bóp cằm cô, có chút nhẹ nhàng lại có chút sâu xa, tiếp tục thổi khí vào trong ốc tai của cô: "Vừa tới gần cô, là nó sưng lên rất nhiều..."

Lời nói không đứng đắn này khiến cô run rẩy.

"Lời như thế anh Lục không nên nói lung tung." Cô khẽ cắn đôi môi run run, đã hoảng hốt không kìm lại được.

"Ba lần bốn lượt, vậy thì không sai được rồi." Ánh mắt sâu thẳm của anh khiến tim cô đập nhanh, trong đầu đang bày mưu tính kế, l*иg ngực cọ rắn chắc cọ sát vào cô, "Hay là, phải cởϊ qυầи áo thì cô mới có cảm nhận chân thật được?"

"Lục Mặc Trầm, bạn gái của anh vẫn còn ở bên ngoài, anh nói lời này có thích hợp không?!" Vân Khanh nổi giận, gương mặt trái xoan đỏ bừng lạnh lùng.

Trong đầu hoảng hốt giật mình, những suy đoán mơ hồ trước đó dường như được chứng thực vào lúc này.

Nghĩ trước nghĩ sau, Vân Khanh ngẩng đầu, khϊếp sợ, xấu hổ đến mức tột cùng, đúng là một tên đàn ông vô liêm sỉ nguy hiểm đầy mưu kế!

Từng bước thận trọng, bình tĩnh đặt một cái bẫy, cô đúng là ngu ngốc, đã tự chui vào lại còn vô cùng vui vẻ!

Mục đích ban đầu của anh ta, có lẽ cũng không phải là chữa bệnh cầu y...

Giống như có khí lạnh chui vào tận xương, cái nơi kia cứng như sắt đỏ, cho thấy người đàn ông rất có khả năng bùng nổ nguy hiểm, cơ thể vừa không có sức vừa khẩn trương, cô cực kỳ phẫn nộ, "Anh Lục, tôi cũng không phải ngồi không, mặc kệ anh có ý định gì, bây giờ dừng lại ngay, tôi và anh làm hòa!"

Bàn tay trên eo đột nhiên kéo chiếc áo sơ mi lụa cô đang sơ vin trong quần ra, sờ lên sợi dây đeo dán chặt trên làn da ở thắt lưng, anh nheo đôi mắt đang dần tối sầm, "Khi cô bước đi luôn nghe được tiếng leng ca leng keng, lại vẫn không tìm được chuông, lần trước ở phòng trị liệu tôi mới nhìn thấy, thật sự rất đẹp, eo thon trắng như tuyết, sợi tơ màu đỏ sậm, chồng cô cài chốt cho cô à?"

"Anh cũng biết là tôi có chồng à." Vân Khanh ra sức giãy dụa, chửi ầm lên, "Hay là trong mắt loại người cặn bã như anh, chỉ cần muốn chơi, thì vợ của người khác cũng cᏂị©Ꮒ?"

Anh mỉm cười, gương mặt đẹp như tạc có chút bất cần đời, "Giống nhau thôi. Đàn ông thường có chút thói hư tật xấu, càng là thứ người khác đã đánh dấu thì càng nhớ thương, vì vậy mới có kiểu chơi vợ người khác để tìm kí©h thí©ɧ, không phải sao?"

Ngón tay thon dài cầm lấy sợi tơ mảnh chơi đùa trong tay, "Phụ nữ mang dây đeo ngang bụng tôi mới chỉ thấy mình cô, đúng là làm cho người ta sôi trào du͙© vọиɠ."

Anh không hề che dấu, thẳng thắn tới cùng, vẻ mặt lại không mang chút cảm giác hạ lưu nào.

Nếu là một người phụ nữ bình thường, đã sớm bị kỹ năng tán tỉnh cao siêu này mê hoặc đến không thể phân biệt phương hướng, chưa kể còn là người có giá trị nhan sắc, có dáng người.

Nhưng cô không phải, đúng sai phân biệt rất rõ ràng.

Bị anh mê hoặc, nhưng vẫn còn giữ được lý trí.

"Lấy tay ra, nếu không tôi sẽ cho anh một cái tát không chút nể tình nào đấy."

"Một người đàn ông, thân sĩ cũng tùy theo trường hợp địa điểm, sắp dùng hết rồi."

"Anh còn định làm gì?" Vân Khanh bùng nổ.

"Hôm nay phải làm cô, cô không thể rời đi."

"Vậy thì anh Lục chờ mà ngồi tù đi, anh là tiên sinh chờ ngồi tù, dù anh có là dòng dõi quý tộc*, thì tôi cũng tin vào trời đất sáng trong*!"

*Câu gốc 天潢贵胄 - Thiên hoàng quý trụ ; 朗朗乾坤 – Lãng lãng càn khôn

Ngón tay sạch sẽ thon dài của anh, ngón cái thô ráp vuốt nhè nhẹ lên xương quai xanh của cô, cau mày nhìn cô, "Đúng là cứng đầu. Thấy chết mà không cứu à?"

"Không biết từ ‘Cứu’ của anh Lục là chỉ cái gì?"

"Làm một lần, được không?" Anh nặng nề thì thào, chân mày nhíu chặt, "Có người nói tôi kéo dài rất lâu và rất mạnh, muốn thử xem có đúng là như vậy hay không."

"..." Con bê nhàm chán nào đã nói câu này với anh ta thế? Cổ vũ anh ta à!

Vân Khanh nhìn khuôn mặt hoàn hảo như tạc trước mắt, du͙© vọиɠ thẳng thắn trong mắt anh khiến cô đỏ mặt.

Chưa từng gặp phải người đàn ông không chút che dấu nào như vậy, quan trọng còn là người đàn ông có một loại quyến rũ hoang dại, đàn ông hư chính là sở thích của phái nữ.

L*иg ngực siết chặt, mọi sự xấu hổ này đều do anh ta gây ra.

Vân Khanh lạnh lùng cúi đầu, "Phiền anh Lục người khác để thử."

Môi mỏng của anh lại đè lên tai cô một lần nữa, trầm thấp dụ dỗ, "Tại sao cô lại không thể? Bác sĩ điều trị ở nước X cũng tự mình ra trận. Y học phát triển đến bây giờ, điều trị là điều trị, không có bất kỳ tình cảm riêng tư nào, không phải trong mắt bác sĩ, cơ thể con người là thứ quen thuộc nhất à? Cô bỏ ra bao nhiêu, sẽ nhận lại gấp đôi sự thoải mái và... Tiền bạc. Chỉ cần trong lòng cô hiểu rõ."

Vân Khanh gần như tai mình có vấn đề.

Ngẩng đầu nhìn anh với vẻ không tin nổi, quả nhiên thương nhân đều như vậy đúng không? Đàm phán thỏa thuận, bày mưu tính kế cứ thế mà ra!

Cô nhếch môi hồng mỉa mai, "Tôi giống một người phụ nữ dâʍ đãиɠ lắm à?"

Lục Mặc Trầm nhíu đôi lông mày đen như mực, "Vân Khanh."

Đây là lần đầu tiên anh ta gọi tên của cô, chất giọng đàn ông êm dịu tự mang lực uy hϊếp.

Nhưng Vân Khanh lại không hề sợ hãi khí thế mạnh mẽ này, nghiêng đầu, mái tóc mềm như nhung phủ lên gò má, ánh mặt trời xuyên qua gương mặt, có một vẻ mỹ lệ cấm dục rung động lòng người.

Cô chỉ vào sống mũi cao thẳng xinh đẹp, "Chẳng lẽ phụ nữ xinh đẹp thì phải bị đàn ông nói năng tùy tiện à? Nước ngoài là nước ngoài, ở trong nước sẽ như tôi, phụ nữ có gia đình đều như vậy! Tôi sẽ không làm những chuyện vi phạm y đức, lại càng không thể không biết xấu hổ. Anh Lục, anh có tiền có quyền, địa vị cao quý, tôi không chọc nổi, nhưng trong lòng thầm ghét anh, càng hy vọng sau này sẽ không liên quan gì đến anh! Nếu ngài muốn thể diện đàn ông, thì đừng làm khó tôi nữa!"

Chẳng khác nào xé rách mặt, lời mắng chửi không thể trực tiếp hơn được nữa, hoàn toàn đắc tội người đàn ông này.

Không khí nóng bỏng nháy mắt như dần dần rơi vào lạnh cứng.

Bên ngoài căn phòng rộng rãi không hề truyền đến một chút âm thanh nào.

Vân Khanh duy trì tư thế bị cơ thể cường tráng của anh ta đè lên đã lâu, gương mặt kiên nghị như đao khắc của người đàn ông khuất trong bóng tối, càng ngày càng tản ra hơi thở sắc bén.

Có lẽ đây mới là bộ mặt thật của anh khi bắt đầu buông thả.

Hai chân cô bị tách ra đã mỏi nhừ, bàn tay nhỏ bé chống lên cơ bụng rắn chắc của anh, mũi chân chậm rãi chạm đất.

Cô nhíu mày nhặt túi xách trên mặt đất lên định rời đi.

Cổ tay bị bàn tay người đàn ông nắm lấy, hai ngón tay anh ấn lên tĩnh mạch của cô, giọng nói có chút không đứng đắn, "Không phải chọc tôi à?"

Vân Khanh quay đầu trừng mắt nhìn nét mặt thờ ơ của anh, cô gật đầu, "Trên thế giới này luôn có vài người phụ nữ mà anh không giải quyết được ."

Giá trị con người vô hạn, cuộc sống an nhàn sung sướиɠ, có lẽ cho tới bây giờ chưa có ai dám không vâng lời anh.

Mùi vị chạm vào vảy ngược, dù sao cũng phải nếm thử.

Đôi môi mỏng của người đàn ông nhếch lên thành một nụ cười, gương mặt tuấn tú đến mức không thốt nên lời, anh nhỏ giọng nói, "Lần tới cầu tin tôi làm cô, thì tôi còn dễ nói chuyện như thế nữa rồi."

Cô cầm theo túi xách bóng lưng thẳng tắp, mái tóc dài bởi vì đi quá nhanh mà hơi lay động, nhưng gương mặt kia lại không hề có ý đầu hàng.

Cho đến khi bước ra khỏi cửa.

Đi qua trợ lý, gương mặt Vân Khanh dần dần chuyển thành màu trắng.

Nghe nói anh một tay che trời ở thành phố S, Vân Khanh không hề nghi ngờ, loại đàn ông cay nghiệt lòng dạ thâm sâu đến cỡ nào này.

Nghe giọng điệu này không biết định đối phó với cô thế nào?

Cầu vui không được, sự tức giận của đàn ông là điều không thể đoán trước được.

Tim cô đập thình thịch, hỗn loạn bước nhanh vào thang máy, xuống tầng rời đi.

...

Ở góc hành lang cách phía sau trợ lý vài mét, Hàn Tuyết Lỵ cắn môi nhìn chằm chằm vào cánh cửa thang máy đã đóng lại.

"Sao, có sở thích nghe lén à?" Một bàn tay to lớn đặt trên đỉnh đầu cô ta, thân hình cương nghị chặn đường cô ta.

Hàn Tuyết Lỵ ngẩng đầu, thu lại cảm xúc trong mắt, "Anh Tư Thần, anh dọa người ta."

"Sao lại núp ở đây mà không vào đi? Lục Mực Trầm là một con cọp tao nhã, các cô đều sợ cậu ta à?"

Hàn Tuyết Lỵ cúi đầu, "Mới không có đâu."

"Cũng đừng che giấu sự đố kỵ trong mắt cô." Quý Tư Thần nhướn mày, "Là một người người bạn gái, lúc cậu ta tán gái thì phải tự có ý thức phòng bị, mẹ nó không thấy phải kìm nén đến bực bội à?"

Hàn Tuyết Lỵ có chút khó chịu ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt,quân nhân trẻ tuổi, khuôn mặt cương nghị, lại có một đôi mắt hoa đào trời sinh, hơi hướng lên trên, tà khí vô song.

Trong mấy gia tộc lớn ở thành phố S, nhà họ Lục và nhà họ Quý rất hiển hách, chiếm vị trí đầu tiên.

Con trai nhà họ Lục thì tao nhã sâu sắc, con trai cả nhà họ Quý thì quần là áo lượt không thay đổi.

Hai người kia, một đầu ngón tay cũng không thể chọc vào, cố tình bọn họ còn là anh em tốt.

"Em cũng không phải là bạn gái của anh ấy... Nhưng gần đây người công khai bên cạnh anh ấy là em, tóm lại anh Tư Thần, anh cứ mặc kệ em."

Giọng nói buồn bã, khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết... Quý Tư Thần híp mắt đến gần cô ta, nhếch môi mỏng cười xấu xa, "Đương nhiên không được coi là bạn gái, cậu ấy không hôn cô, không chạm vào cô, sao gọi là bạn gái được."

"Anh..." Gương mặt Hàn Tuyết Lỵ đỏ bừng.

"Xấu hổ à? Nụ hôn đầu vẫn còn đúng không?"

"Anh còn đùa như vậy thì em sẽ nói cho anh Mặc Trầm!"

Người đàn ông nhướng mày, giọng không đứng đắn, "Cô không thích tôi đùa với cô à? Nếu không thích lời mập mờ, sao vẫn còn quanh co ở đây với tôi? Không bằng chúng ta trốn anh Mặc Trầm của cô, dứt khoát làm một lượt đi?"

Hàn Tuyết Lỵ bị chọc thủng có hơi kinh ngạc, nhỏ giọng nói, "Em vẫn luôn thích anh Mặc Trầm, người khác đang ở bên trong, sao anh dám nói ra lời này?"

Không phải là anh em tốt ư... ?

"Cậu ta không coi cô là phụ nữ đâu, loại bạn gái tiếp cơm này, sao tôi không thể nâng chứ? Chỉ cần tôi muốn." Quý Tư Thần vỗ nhẹ vào gương mặt của cô ta, "Cô nghĩ sao?"

Hàn Tuyết Lỵ có chút bối rối, lại thấy anh nói đùa xong, như không có việc gì vui vẻ rời đi.

Tên đàn ông hư hỏng này!

Trong phòng riêng, yên tĩnh chỉ có mùi khói.

Quý Tư Thần dựa vào cửa, cười như không cười nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng trước cửa sổ, "Ôi, một luồng khí lạnh đập vào mặt. Sao rồi, lại không cᏂị©Ꮒ thành công à?"

Lục Mặc Trầm xoay người, mặt trầm như nước, vứt tàn thuốc vén tay áo lên, "Tới rồi à."

"Ôi đệt, đừng..." Quý Tư Thần muốn lách người nhưng đã không kịp, năm đó người này là chiến thần trong quân đội của bọn họ!

*Cầm thảo: ác thảo [握草] = ngọa tào [卧槽] = thảo nê mã [草泥马], fuck your mother, mẹ nó ---->[ là một câu chửi tục, tỏ vẻ kinh ngạc]

Trong phòng riêng vang lên tiếng đánh nhau, bàn ghế không hề động đến, nhưng chỉ trong vòng năm phút, tất cả đều tan tành.

"Được rồi!" Quý Tư Thần cởi mũ quân trang xuống, "Mẹ nó, cậu cứ tiếp tục giả bộ là người lịch sự đi."

Hai người lần lượt ngã vào ghế sofa, Quý Tư Thần rút một điếu thuốc, "Chú hai, kỹ thuật tán gái của cậu là tốt nghiệp từ Lam Tường à? Nếu muốn tôi nói, đàn ông phải không ngừng cày ruộng, bạch bạch bạch, bộp bộp bộp, là biết làm thế nào để đè phụ nữ xuống bạch bạch bộp bộp..." Anh ta tự hát mà cũng không nhịn được bật cười thành tiếng.

Bên cạnh tĩnh lặng, người đàn ông rút điếu thuốc ra, "Chỉ vì cái lợi trước mắt."

"Cậu ổn, nhưng cơ thể cậu chờ không được." Quý Tư Thần liếc mắt nhìn, "Còn cứng đúng không? Nhanh gọi Tiểu Tuyết Lỵ vào cố dùng tạm một chút?"

Bốp ——

Một đạp đá anh bay khỏi ghế sofa...

...

Hai ngày tiếp theo quả thật Vân Khanh có hơi lo sợ bất an.

Có khí phách là một chuyện, nhưng lợi ích thực tế đè bẹp con người lại là một chuyện.

Phòng khám nhỏ của cô cũng không có cây lớn che gió tránh mưa, một giẫm là hỏng.

Tuy nhiên, không có gió thổi cỏ lay gì à?

Khi cô còn đang nghi ngờ thì nhận được thư mời từ Viện y học Harvard.

Phải nói là rất bất ngờ, ngôi trường nổi tiếng thế giới, cô chỉ học ở đó một năm, lại vẫn còn nhớ cô!

Vân Khanh có cảm giác đã hết khổ, suốt năm năm, cô cũng là người có thể tham gia lễ chúc mừng của bệnh viện.

Vừa hay mượn cơ hội này ra nước ngoài tránh đầu gió, các tên tuổi lớn trong giới y học đến để trao đổi, cô có thể nhận được bao nhiêu cơ hội kinh doanh và quen biết trong đó.

Hưng phấn suy nghĩ, cô nhanh chóng thu xếp ổn thỏa cho bệnh nhân trong tay, sắp xếp công việc.

Thứ hai, cô xách theo vali nhỏ lên máy bay bay qua Thái Bình Dương.

Cuối thu ở Boston đã có xu hướng rét lạnh, khí hậu của thành phố nằm trên bờ biển phía đông bắc nước Mỹ này rất nghịch ngợm.

Vân Khanh vì lệch múi giờ mà ngủ một ngày trong khách sạn mà nhà trường sắp xếp cho cựu sinh viên như cô, bên ngoài là công viên Boston.

Không biết chuyện gì xảy ra, ngây người ở đây hơn một năm, đối với từng cọng cây ngọn cỏ nơi này lại không có bao nhiêu cảm giác quen thuộc.

Giống như rất nhiều địa phương cô chưa từng đến.

Một năm đó cô đang làm gì nhỉ? Chỉ lo học tập?

Vân Khanh cẩn thận suy nghĩ, nhưng vẫn không nhớ nổi cuộc sống chi tiết lúc đó...

Nhìn gương mặc xong bộ lễ phục, trang điểm nhẹ, màn đêm buông xuống, ánh đèn neon của thành phố chiếu rọi bờ biển rộng lớn.

Trong hội trường của viện y học Harvard, đèn đuốc sáng chưng.

Vân Khanh đưa thiệp mời ra để đi vào, hội trường cũng không trang trí xa hoa, có chút không khí hội nghị.

Mọi người với đủ màu da tập trung lại với nhau, có nhiều ngôi sao sáng trong giới y học, không ít gương mặt già nua xuất hiện trên các trang tạp chí hay tin tức.

Vân Khanh hít vào một hơi, thật sự cảm thấy mình giống như một gốc cỏ nhỏ bé, còn là một... gốc cây không thu hút nhất.

Sau khi quan sát, dường như không tìm được bạn học cùng khóa, cô quyết định uống chút rượu trước, từ từ hòa vào không khí.

Tuy nhiên, điều mà cô không nghĩ tới đã xảy ra ——