Chương 37: Quần Áo Không Chỉnh Tề Còn Ở Nhà Tôi Làm Cái Gì

"..." Khụ khụ, khi nghe được nguyên nhân Vân Khanh thật sự là không biết phải nói gì.

"Đừng nói nữa, ông có thể chạy về nhà ăn với con ba bữa cơm đã là chuyện không dễ rồi! Từ khi con phải đến nhà trẻ, thì đều là bác lái xe đưa đón con... A? Sao chưa tới nữa nhỉ?"

Bánh bao sữa lẩm bẩm một hồi thì móc điện thoại thiếu nhi ra giơ lên tai: "Mười Bốn vẫn luôn chờ bác lái xe nè... Cái gì? Còn bị kẹt ở đường Môn Nam sao ạ?"

Vân Khanh nhìn bầu trời, mưa lớn như này kẹt xe cũng là chuyện bình thường.

"Vậy thì sao bây giờ? Con muốn về nhà xem Tam sinh tam thế Đại Đường vinh quang, gần đây là vừa tới giờ rồi, con cũng đã mua xong hạt dưa! Còn có Yêu lại giáo hoa học đường và Thái tử phi thăng chức ký, con rất bận a, bác tài xế ơi, thời gian của con người không thể chậm trễ như vậy được!

Vân Khanh: "..."

Cái này là thiếu nhi con mẹ gì đây?

Đứa nhỏ này cha ăn uống đi đâu cũng không lo sao?

"Mười Bốn, như vậy đi, dì có xe có thể đưa con về nhà..."

Bánh bao sữa vui sướиɠ quay đầu lại: "Thật sao ạ? Vậy chúng ta có thể ngồi xem kịch bản phim ngược tới khóc với nhau rồi! Hơn nữa ông già Lục nhà con cũng đã đi công tác! Toàn bộ căn nhà đều chỉ là thiên hạ của con a!"

Không ở?

Vẻ mặt Vân Khanh có hơi xám lại.

Nhóc con này dùng ánh mắt to long lanh nhìn cô, cái bánh bao sữa này hình như còn thông minh hơn bánh bao mập khi ở Mỹ thì phải.

Vân Khanh cũng không tiện biểu hiện ra về việc Lục Mặc Trầm, trong lòng cô cảm thấy, biết được anh không có ở nhà ngược lại còn phải thở phào một hơi, cầu xin anh chỉ khi nào thật sự không còn đường nữa mới dám tới thôi.

Cô cũng không muốn làm như vậy.

Đưa cô nhóc này một chuyến cũng không có gì đáng trách.

"Vậy con gọi điện thoại cho bác tài xế của mình nói dì không phải người xấu muốn đưa con về nhà được không?"

"Hì hì, dạ!" Mười Bốn vui vẻ dắt tay của cô.



Cô nhóc nói nhà ở Dư Viện, Vân Khanh có hơi quái lạ, nhưng cũng không nói gì không quan tâm đây là con cháu nào của nhà họ Lục, đều ở nổi Dư Viện - biệt thự lớn nhất, cao quý nhất ở thành phố S.

Sau khi hướng dẫn thì một đường thông suốt về tới.

Nào biết, ngay tại giao lộ ở Dư Viện, giữa đường xăm lốp xe bị lún vào bên trong bùn trên đường, đạp phanh mấy lần cũng vô dụng.

"Mười Bốn, nhà con ở đâu vậy?" Vân Khanh nhìn biệt thự ở xa xa bị mưa to biến thành vô cùng tinh xảo.

"Tòa nhà 05, có hơi xa, nhưng con không sợ mưa!"

Vân Khanh vuốt cái mũi nhỏ của cô bé, từ sau cầm lấy một cái áo khoác, che phủ cực kỳ chặt chẽ cô bé, sau đó đóng cửa xe lại, một mình mặc bộ đồ len mỏng cứ thế chạy trong màn mưa.

Nhưng trên cả đường đi, mới biết khoảng cách đúng là xa thật! Người giàu ở chỗ xa cần thời gian muốn điên luôn mà.

Chờ sau khi ôm cô nhóc tới tòa nhà số 05, toàn thân của cô đã ướt đẫm.

Biệt thự Dư Viện cao cấp hơn nhiều so với Danh Uyển sơn trang, hàng rào màu trắng tinh xảo, cỏ đậm xanh rì, bậc thang khảm đủ loại màu sắc vô cùng xinh đẹp.

Ngược lại rất thích hợp cho một cô bé như này ở lại.

Chỉ là Vân Khanh cũng không đi vào trong, bị một người mặc đồ màu trắng đen cùng giọng nói giả vờ làm cho chán nản.

Một người có phong cách nam tính điển hình, lạnh lẽo cứng rắn, trong không khí hình như còn tung bay một chút khí tức nghiêm túc lạnh lẽo.

"Xin chào cô, cảm ơn cô đã đưa tiểu thư của chúng tôi về, đi nhanh vào đi, trong phòng ấm áp hơn." Một người làm hơn bốn mươi tuổi mở miệng cười nói.

Vân Khanh bị cô nhóc kéo vào, còn chưa kịp ngồi xuống đã bị kéo đi tham quan, phòng khách rất đơn giản trên bàn xếp mấy phần văn kiện.

Lượn một vòng, cuối cùng cũng phát hiện ra mục đích của cô nhóc là dẫn cô đi ra xem một cái nhà nhỏ trước biệt thự: "Dì Tiểu Vân, dì xem con thỏ nhỏ con nuôi không? cả ba con đều là mùa trắng lông xù á! Sau khi về nước mới nuôi, đánh yêu không ạ? Ngay cả bát bát cũng thích chúng, không nỡ ăn hết chúng đâu."

Vân Khanh cười điểm một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: "Cũng giống như Mười Bốn, vô cùng đáng yêu."

"Cô chủ nhỏ, nước nóng đã chuẩn bị xong, nhanh chóng tới dùng để tránh cảm lạnh ạ!" Một người giúp việc đứng trên lầu gọi xuống.

Vân Khanh còn chưa lấy lại tinh thần thì đã bị cô nhóc lôi kéo đi lên cầu thang.

Trong phòng thiếu nhi là màu lam và hồng nhạt, ngay cả phòng tắm cũng là màu vàng nhạt.

Vân Khanh đứng bên cạnh bồn tắm như bể bơi nói: "Không cần làm phiền đâu Thẩm, tắm rửa cho cô chủ nhỏ nhà cô thật tốt là được, tôi chờ một chút là về nhà được rồi."

"Dì quên là xe dì còn bị kẹt trong bùn sao? Hơn nữa toàn thân của dì còn ướt đẫm nữa sẽ bị bệnh đấy." Nhóc con tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trong bồn tắm, nhăn đôi mày thanh tú lại: " Thẩm, tôi nói chị tìm quần áo cho dì ấy đã tìm được chưa?"

Người giúp việc gật đầu, từ trên kệ đưa qua một bộ đồ: "Cô Vân, tôi không có quần áo mới, cái này cô mặc trước đi, quần áo của cô sẽ được giặt sạch hong khô cho cô..."

Vân Khanh nhìn qua cái áo sơ mi nam màu trắng kia, khuôn mặt trái xoan hơi choáng một chút, vội vàng khoát tay: "Cái này không cần."

Người giúp việc nhét mạnh vào tay cô: "Là của ông chủ còn mới tinh chưa hề dùng qua! Cô yên tâm."

Cho dù là mới.. Vân Khánh cúi đầu, lòng bàn tay vuốt nhẹ cảm nhận chất liệu sợi tổng hợp kia cũng đủ thấy muốn bỏng tay.

"Quần áo của con quá nhỏ mà của ông già Lục thì lớn nha! Đối với dì thì thích hợp hơn!"

Cô bé vốn dĩ nói một câu rất bình thường nhưng không biết sao trong đầu Vân Khanh lóe lên một suy nghĩ hết sức lệch lạc, vô cùng sai trái!

Bên tai có hơi nóng lên, cô vội vàng buông áo sơ mi xuống: "Thẩm, trong nhà có áo tắm nào dùng được không?"

Mười phút sau.

Toàn thân Vân Khanh không được tự nhiên nhăn nhó đi ra khỏi phòng con nít.

Áo sơ mi nam rộng lớn, trong trẻo nhưng lạnh lùng, còn bên trong lại trống không, nhiệt độ trong phòng ổn định lộ ra hai chân cũng không cảm thấy lạnh.

Nhưng chính là... Vô cùng kí©h thí©ɧ người.

Cô chưa từng mặc áo sơ mi trong suốt như này, bởi vì không có tiến hành bước còn lại.Thì ra, mặc áo sơ mi nam là loại cảm giác như này, trong lòng nhịn không được đập phanh phanh, thân thể hơi động đậy, da thịt mềm mại cọ sát với chất liệu sợi tổng hợp cứng rắn kia.

Giong như nam và nữ cũng ma sát nhau...

Cô bụm mặt để mình không nghĩ ngợi lung tung, thật sự xấu hổ mà, nhưng lại không còn cách nào khác, Thẩm đưa cái áo tắm kia còn không thể che được như cái áo sơ mi này.

Cũng may đêm nay ở nhà cũng chỉ có ba người họ.

Vân Khanh không thể không biết xấu hổ mà đưa quần áo cho Thẩm giặt đồ phơi khô tại sân thượng được, cô ôm quần áo xuống lầu.

Qúa trình hong khô phải kéo dài 10 phút nếu lấy ra ngay thì quần áo sẽ bị nhăn.

Chỉ chút thời gian ấy cũng không lên lầu làm gì nên Vân Khanh ở ngay phòng khách đi dạo một chút, giày, bít tất của cô nhóc đều ném lung tung, trên mặt đất còn có không ít thấm thẻ nhỏ.

Cô lắc đầu, nhặt lên cho cô bé, trước sô pha có một tấm giấy phù thủy bị kẹt dưới kệ, Vân Khanh khom người xuống đưa tay dò xét bên trong, làm rất lâu mới chạm được một chút, cô tập trung tinh thần nhìn qua khe hở thì thấy chỉ thiếu một chút...

Thình lình cô bỗng nhiên thấy sau lưng mình có gì đó không đúng.

Gio phút này cô đang quỳ sụp xuống, áo sơ mi vì động tác của cô nên trượt lên, lộ mông ra bên phía da thịt lộ ra cũng không cảm thấy lạnh.

Nhưng giờ phút này, đột nhiên cô cảm thấy có hơi lạnh, mà còn bị một cái nhìn đen nhánh nhìn chăm chú khiến cô bất an!

Vân Khanh ổn định lại, rút tay ra sau đó chậm rãi quay đầu.

Dường như cô chỉ kịp "A" lên một tiếng trong cổ họng, sau đó thì giật nảy mình mà sững sờ đứng đó quên cả phản ứng.

Trên lưng bị bao trùm bởi một bóng đen của người đàn ông, anh đứng cách cô rất gần, gần đến mức quần tây thẳng tắp còn hơi sát vào mông đẹp của cô, mà nhìn lên một chút thì thấy hai tay cắm túi quần, ánh mắt đen nhánh từ trên cao nhìn xuống chỗ cô, hiện lên dưới đáy mắt anh chính là tư thế đó... Và cảnh áo sơ mi trượt lên lộ ra tất cả kia.

Vân Khanh không biết mình làm sao bò dậy.

Hai đầu ngón tay như nhũn ra, phiếm hồng nắm chặt vạt áo sơ mi, không ngừng kéo nó xuống lại.

Sau đó vội vàng che trước ngực.

Tóm lại... Cô ước gì có một cái lỗ để mình chui xuống cho xong!

Nếu như anh nói không nhìn thấy gì thì có quỷ mới tin!

Nhất thời mặt mày đỏ ửng vào nóng sốt khiến cho hai tay của cô luống cuống, môi phấn run rẩy mím chặt, chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa xấu hổ vừa giận dữ nhìn qua chỗ anh: "Anh Lục, sao anh lại xuất hiện ở đây? Anh, sao anh đi đường mà không có chút tiếng động nào vậy?"

"Đây là nhà tôi, tiếng mở cửa cũng rất lớn."

Người đàn ông mắt đen thâm trầm, giọng nói ấm áp bao quanh trước mặt anh chính là hình ảnh cô gái mặc áo sơ mi trắng của anh.

Dáng vẻ kinh hoàng như hươu nhỏ đúng là rất ít có thể nhìn thấy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt chợt đỏ bừng, tóc dài ướt sũng, giống như yêu quái từ biển cả, lại quyến rũ cực kỳ, vì sợ hãi nên cô níu chặt vạt áo sơ mi trước ngực, kéo một cái nhưng lại không biết nó chỉ càng làm lộ ra dáng vẻ của cô, đường cong dịu dàng, áo ngực màu đen cũng có thể dễ dàng nhìn ra.

Lục Mặc Trầm nghĩ tới tấm vải hình tam giác vừa thấy lúc này, dường như hình dạng nổi bật lên vô cùng rõ ràng.

Đáy mắt người đàn ông không thể áp chế nối máu nóng, từ từ che giấu, giấu kín sự thâm trầm trong con ngươi.

Hầu kết có hơi nhấp nhô, anh liếʍ đôi môi mỏng một cái, khuôn mặt lại nghiêm trang nói: "Ngược lại là bác sĩ Vân Khanh sao cô lại ăn mặc không chỉnh tề ở trong nhà của một người đàn ông xa lạ vậy, cô giải thích thế nào đây?"

"..."

Người đàn ông này chính là loại giả vờ đứng đắn!

Cũng may cô sớm nhận biết rõ dạng người cầm thú như anh, nên nhìn không quen lắm dáng vẻ đứng đắn của anh.

Trong lòng Vân Khanh buồn bực, nhưng khóe mắt liếc thấy cái vali anh đang cầm trong ta.

Như vậy là... Đi công tác về rồi?

"Tại sao tôi lại xuất hiện trong nhà của anh, anh có thể đi hỏi cô nhóc. Còn anh Lục đây không nói tiếng nào mà đã xuất hiện sau lưng tôi, là muốn làm gì thì đúng là không biết được mà!"

Vân Khanh lạnh lùng nói xong thì hai tay vội vàng che trước người mình cúi đầu muốn đi lên lầu.

Nhưng cơ thể vừa ghé qua thì bị cánh tay tráng kiện của anh siết chặt cổ tay lại, lòng bàn tay của người đàn ông ấm áp hơi thô nhưng rất có sức, ngay lập tức đã dồn cô về phía cửa!

Đôi mắt Lục Mặc Trầm nhíu lại, kéo cô về trước một chút, nhìn xuống cô nhỏ giọng nói: "Tôi muốn làm gì hả? Cô ở tư thế kia cô cảm thấy đàn ông trưởng thành nhìn thấy thì nên làm gì?"

"Anh..." Vân Khanh giống như bị máu chảy ngược làm đỏ bừng cả khuôn mặt, đè thấp giọng nói xấu hổ xuống chửi anh: "Anh là đồ hèn hạ!"

Ngay sau đó thân thể lại bị anh rút ngắn khoảng cách lại, hô hấp của anh càng lúc càng nóng phu lên trên môi đỏ bừng của cô, giống như hôn mà cũng giống như không: "Đàn ông hèn hạ quyết định bởi người phụ nữ trước mặt anh ta có bao nhiêu quyến rũ, cô quỳ như vậy chẳng lẽ không phải tìm yêu sao?"

Anh ta dám nói như thế! Qủa nhiên...Không biết lựa lời mà.

Mà dưới đáy mắt của anh hoàn toàn không nhìn ra cái gì, phần tà ác đã được khống chế rất tốt, loại tình huống như này không những không làm cho người ta phản cảm.

Ngược lại còn giống như khơi dậy trong thân thể cô những thừa số lạ lẫm đã được cất giấu kia, rất kí©h thí©ɧ cũng khiến cho chỗ nào đó trên người cô nóng lên.