Chương 47: Làm Thì Càng Thoải Mái

Lúc Vân Khanh đi qua hành lang tối mù, tiếng của Tống Cẩn Mỹ đột ngột phát ra từ phía sau. “ Bác sỹ Vân! Hôm nay cô cứ vô duyên cô cớ theo dõi chúng tôi là có ý gì?”

Vân Khanh hơi ngạc nhiên rồi ngay lập tức lấy lại bình tĩnh.

Cô quay đầu, cười một cái,” Tống tiểu thư, lần trước trị liệu thất bại,không biết như thế nào nhưng tôi muốn nói với cô, tôi đã để lại cho cô một trải nghiệm tồi tệ, tôi muốn xin lỗi cô.”

Tống Cẩn Mỹ ôm ngực, “ Cô xin lỗi tôi, rồi cô lại nhìn chằm chằm vào bạn trai của tôi cả nửa ngày!”

Vân Khanh nhanh chóng đưa ra lý do, “ Thật sự không biết phải nói thế nào, tôi muốn làm quen một chút với Trình đại thiếu, có chuyện gấp cần nhờ vả!”

Trong mắt của Tống Cẩn Mỹ léo lên một tia u ám, gương mặt biểu thị sự nghi hoặc khó hiểu, “ Cô thì có chuyện gì gấp cần Nhà Họ Trình giúp đỡ?”

Vân Khanh đem tất cả mọi chuyện nói một cách ngắn gọn, “ Thật sự tôi không nghĩ ra được cách nào khác nữa rồi mới nhờ đến Trình đại thiếu. Nếu như tiểu thư Tống tiện có thể giúp tôi gửi lời đến Trình đại thiếu không? Hôm sau tôi sẽ lại đến cám ơn Tống tiểu thư.”

“ Tôi không muốn dính vào đám bùn lầy này.” Tống Cẩn Mỹ lạnh lùng nói.

Vân Khanh chau mày.

Nhưng không lâu sau, cô ta lại nói: “ Chỉ có điều nghĩ lại, cô cũng tính là người khiến tôi sớm rời khỏi Lục Mặc Trầm. Hôm nay lại theo Trình đại thiếu, ngày tháng có vẻ rất xuôn sẻ nhỉ?”

Cô ta lấy tay nghịch tóc, nhan sắc vô cùng kiêu ngạo.

Vân Khanh tự nhiên cũng hiểu được cô ta đang nói về phương diện nào, cái loại giống như cô tiểu thư nhà giàu này, là bị ám ảnh bởi sự quyến rũ với đàn ông, nhưng nói cho cùng, thèm muốn cũng không được lâu.

“ Đợi tôi tâm trạng tốt sẽ nói giúp cô một câu” Tống Cẩm Mỹ kiêu ngạo đi vào nhà vệ sinh.

Van Khanh tự nhéo ngón tay, trong lòng khó chịu.

Cô quay lại chỗ ngồi, 5 giờ tối, Trình đại thiếu đứng dậy rời đi.

Phát thanh viên trên tầng 3 khách sạn đọc thông báo buổi lễ khánh thành sẽ bắt đầu lúc 8 giờ, bọn họ sẽ quay lại để chuẩn bị.

Vân Khanh vẫn chưa hiểu chuyện gì thì có một cánh tay kéo cô đi.

Cô quay đầu nhìn thì đó là Tống Cẩn Mỹ.

“ Tôi năn nỉ anh ấy cả nửa ngày, anh ấy cũng coi như cho cô một cơ hội để nói chuyện rồi.” Tống Cẩn Mỹ đưa một tấm thẻ phòng.” 0608, cô vào đó trước đợi đi, anh ấy còn nhiều việc, không biết khi nào mới đến được, cô tốt nhất đừng đi lung tung, cơ hội chỉ có một lần, tôi về sau sẽ không giúp cô nữa đâu!”

Vân Khanh khẽ nói nhỏ câu cám ơn.

Xác túi vội vã đi mà không để ý phía sau có kẻ đang cười nhếc mép gian xảo nhìn cô.

…..

Phòng ở trên tầng 6, thang máy sắp đến rồi.

Vân Khanh vốn nghĩ đó là một phòng họp, không ngờ đó là một phòng ngủ.

Cô đứng trước cửa, do dự một lúc, nhưng lại nghĩ, đối phương chắc không nghĩ nhiều như vậy, dù sao cô cũng không là gì cả, có chỗ nói chuyện thôi là được rồi.

Nhưng khi cô nhớ lại chuyện của Chủ Tịch Vương, cô cũng có sự phòng bị, cứ vào rồi xem xét để điện thoại vẫn liên lạc được, xem trong phòng có thứ đồ gì kỳ quặc .

Cô mới quyết định có ở lại đây đợi không, trong lòng lo lắng hỗn loạn,bất cứ một cơ hội nào cũng không được bỏ qua.

Cứ như vậy mà đứng trước cửa đợi 40 phút, sau cùng đứng không nổi nữa, cô đi đến ghế sofa, ngồi xuống.

6 giờ hơn, bên ngoài phòng có tiếng bước chân.

Vân Khanh vội đứng dậy!

Bóng dáng cao lớn của một người đàn ông bước vào.

“ Chủ tịch Trình” Vân Khanh cao giọng nói.

Ánh đèn mở ảo của hành lang, đợi đến khi Trình đại thiếu bước vào đến giữa phòng, vẻ ngạc nhiên trên mặt anh ta đập vào mắt Vân Khanh, nhưng rất nhanh, anh ta liền cười lớn, “ Cô?”

“ Xin chào, tôi là Vân Khanh.”

Vân Khanh đi về phía anh ta, nhanh chóng chào hỏi.

……..

“ Chủ tịch Trình, em trai út của ngài Trình Gia Tuấn, tuần trước bị đánh trọng thương hiện đang nằm tại viên hôn mê chưa tỉnh, lúc đó trong đán người ngộ thương em trai ngài có một người tên là Vân…..”

Chủ tịch Trình hướng ánh mắt nhìn người cô, nhìn qua một lượt, nhướn mày, “ Ồ! Cô là người nhìn chăm chằm tôi cả ngày hôm nay?”

Vân Khanh cảm thấy bị anh ta cắt ngang vấn đề, thuận theo lời của anh ta, “ Đúng. Thật xin lỗi, tôi muốn tìm cơ hội để nói chuyện với ngài .”

“ Tống Cẩn Mỹ kêu cô đến đây?”

“ Đúng, nhờ tiểu thư Tống và cách này cũng tiện, cô ấy kêu tôi đến đây đợi ngài.”

Chủ Tịch Trình nheo mắt, lúc cười đuôi mắt có hiện lên vài nếp nhăn của người có tuổi. “ Cách này rất tiện, cô lúc nãy nói có chuyện muốn nhờ tôi.”

“ Đúng thế.” Vân Khanh siết chặt mấy ngón tay, “ Chính là chuyện em trai tôi làm bị thương em của….”

“ Đợi sau hãng nói. Cô ngồi đi, tôi đi tắm cái đã.”

“ ?” Vân Khanh chau mày khó hiểu, vừa chuẩn bị nói lại kêu cô đợi, cô nhìn anh ta đi đến phía tủ đồ lấy một bộ vest. “ Cô biết ủi đồ không? “

Căn phòng này, có lẽ có đủ tất cả đồ dùng điện cần thiết.

Vân Khanh liếc nhìn một loạt thì thấy cái máy bàn ủi nhỏ, cô đoán anh ta chắc là sắp phải tham gia một buổi tiệc khác, trong lòng chút lo lắng bồn chồn. “ Tôi có biết.”

“ Vậy phiền cô.” Chủ Tịch Trình cầm dao cạo và đi về phía phòng tắm.

Vân Khanh chỉ còn cách chịu đựng sự bất tiện này, xin sự giúp đỡ của người khác là dựa vào sự tiện lợi của người khác.

Cô nhanh tay nhanh chân ủi phẳng áo sơ mi, tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm khiến cô lo lắng.

Cô nghĩ rồi đi đến cửa phòng mở một nửa cửa phòng ra, như vậy sẽ an toàn hơn, rồi lại cúi đầu, đảm bảo điện thoại có đủ pin, mở sẵn cả tin nhắn của Hạ Thủy Thủy lên, gửi định vị vị trí của mình, sau khi đi ra ngoài, cô do dự rồi lại mở tin nhắn của Lục Mặc Trầm ra,muốn gửi cho anh ta một…..

“ Làm gì vậy?’Sau lưng bỗng có tiếng nói phát ra kèm theo cả mùi hơi nước tiến đến gần.

Vân Khanh run cả người, tay run rơi cả điện thoại xuống đất!

Cô lập tức cúi người nhặt điện thoại lên, đến lúc đứng dậy thì cửa phòng đã bị Chủ tịch Trình đóng lại rồi.

Cô đưa mắt nhìn một lượt, người đàn ông này cả thân ướt sũng quàng khăn tắm đi ra, trong lòng cô càng lo lắng, khẽ cười nói: “ Chủ tịch Trình, không phải anh còn phải tham gia một buổi lễ khánh thành sao? Anh vào nhà tắm thay quần áo đi, chúng ta vừa thay đồ vừa nói chuyện cũng được.”

Cánh tay của người đàn ông đang chống trên cửa bất ngờ cầm lấy điện thoại cô vừa mới nhắt lên.

“ Chủ tịch Trình?” Vân Khanh ánh mắt sắc bén.

Anh ta nhìn một lượt, vứt lên ghế sofa, hai tay khoanh trước ngực nhìn cô, cười như đúng rồi, “ Muộn rồi, sáng nay tôi mới cho một người ăn, sẽ rất nhanh thôi, dù gì thì gần này tuổi rồi, già cả rồi cũng không thể quá được nữa.”

Vân Khanh đứng yên một bên, trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ, nghĩ đến sáng nay anh ta và Tống Cẩn Mỹ cùng đi vào phòng tắm nước nóng, sau đó, Tống Cẩn Mỹ đi ra với vẻ mặt ngượng ngùng.

Anh ta nói chốc nữa sẽ rất nhanh thôi…..

Cô cũng không phải là thiếu nữ không biết gì.

Cô bỗng cảm thấy dưới chân không khí đang loãng dần, cô thẳng mặt, “ Chủ tịch Trình, tôi chắc chắn ngài đã hiểu lầm gì đó rồi.”

“ Sao lại là hiểu lầm? Tống Cẩn Mỹ biết làm người, mà cô cũng là tự nguyện đến căn phòng này.” Chủ tịch Trình chau mày, nhưng không có vẻ gì là đang tức giận.

Tống Cẩn Mỹ….?

Vân Khanh trầm lặng hai giây, mạch não toàn bộ được khai thông, tất cả đã rõ rồi.

Hôm nay có quá nhiều chuyện đau đầu, chỉ tập trung vào mục đích, trước sau như thế nào cô thật sự không kịp để quan sát và suy nghĩ kỹ.

Nhưng cô không thể hiểu, Tống Cẩn Mỹ trừ khi có ý muốn dẫn dụ cô đến? Nhưng mà đem cô dâng đến trước mặt người đàn ông này, mục đích và động cơ là gì?

Đây không phải là người bạn trai mới của cô ta hay sao? Đem người con gái khác dâng đến miệng bạn trai mình?

Vân Khanh thấy trong đầu rất hỗn loạn, cốt sống lưng lạnh hết cả lên,lúc này chỉ muốn chạy thoát thân, cô kiên cường tự điều chỉnh lại cảm xúc bản thân, hòa giải: “ Chủ tịch Trình, tôi thấy ngài là một quý ông. Có một doanh nghiệp lớn, ngài làm người nhất định là có nguyên tắc của mình. Chúng ta là người văn minh nói chuyện văn minh, tôi thật sự có chuyện gấp cần giúp đỡ, ngài có thể không nể mặt của tôi, nhưng ngài không được động vào tôi, tôi đã kết hôn rồi, cũng giống như ngài vậy , là người đã có gia đình.”

Ánh mắt của Chủ tịch Trình đảo một lượt qua khuôn mặt trắng và tròn của cô. Đột nhiên khẽ cười , “ Rất biết nói chuyện, xem ra cô là một người phụ nữ thông minh, cô cũng rất xinh đẹp.”

“ Cám ơn lời khen của ngài. Nhưng nó không thay đổi được việc tôi đã kết hôn.”

“ Tôi không biết Tống Cẩn Mỹ đưa đến cho tôi là ai, nhưng nhất định là phụ nữ, không ngờ lại là người nhìn tôi chằm chằm cả một ngày, lúc vào đây tôi có chút ngạc nhiên, sau đó lại cảm thấy thử cũng không tệ. bây giờ ấy, cô đã thành công gây hứng thú chô tôi rồi.” Anh ta giơ tay ra muốn nâng cằm cô lên.

Vân Khanh né đầu sang một bên, cười một cách cứng ngắc, “ Tôi đã gửi vị trí cho bạn của tôi rồi, Chủ tịch Trình!”

“ Vừa nãy đã thấy rồi.”

Chủ tịch Trình không hề lo lắng, nhìn cô, “ Cô đã nghĩ đến gửi vị trí của mình đi, chứng minh cô đối với chuyện lúc nãy đã đoán được sơ qua, lúc tôi tắm, cô không đi, chúng tỏ cô đang rất cần tôi giúp, là em trai cô à?”

Cái tên Vân Dật, bây giờ đang bị toàn bộ người nhà chửi rủa, anh ta có không muôn nghe thấy cũng khó.

Vân Khanh bị nắm thóp, hai chữ em trai này khiến cho cô suy nghĩ chậm lại.

Chủ Tịch trình nhẹ nhàng kéo tay cô, “ Tôi sẽ nói thẳng ra luôn, Tống Cẩn Mỹ cho tôi ăn canh, giúp tôi có hưng phấn, không làm cũng không chết, làm rồi thì càng thoải mái, huống hồ ngoại hình của cô tôi rất vừa ý…. Tôi có một bài phát biểu trong buổi lễ khánh thành tới đây, nha đầu,cô không nhẫn tâm để tôi đứng trên đài phát biểu với cái đũng quần cứng ngắc này chứ? Nào, chúng ta lên giường nói chuyện, từ từ nói về chuyện của em trai cô, chuyện này tôi cũng đã nghe qua, cũng trách thằng em trai của tôi cứ bị mê mẩn cái con bé Lục Tây Tây đó, thật ra bả ba đều có trách nhiệm về kết quả giám định vân tay…..”

Vân Khanh như bị chụp mất hồn phách, tất cả sự chú ý của cô đều đổ hết về nửa cuối trong câu nói của anh ta, đặc biệt là 6 chữ kết quả giám định vân tay.

Tên đàn ông này rất lợi hại, nói một câu giữ lại nửa câu, muốn lộ nhưng lại không muốn lộ.

Vân Khanh trước đó rất hoài nghi về kết quả giám định vân tay này.

Bị anh ta nắm thóp, cô từ từ bị lôi đến cạnh giương.

Cả người bị hai tay của người đàn ông này đẩy xuống, cô ngã lên giữa giường …..

Bị choáng đột ngột làm đầu óc cô tỉnh táo lại, nhưng máy ghi âm bị kẹt trong túi áo làm cô nhớ ra, cô lại phải dừng lại tất cả động tác.

Cô vốn không nghĩ cùng với Trình đại thiếu nói chuyện sẽ phải dùng tới nó, nếu như tùy tiện nói, đem theo nó, có thể được tính là nghe lén hoặc có thể làm chứng cứ được.

Nhưng cô không ngờ đến, lại bị Tống Cẩn Mỹ đâm cho một dao, biến thành kết cục như bây giờ.

Người đàn ông này là kẻ không từ chối bất cứ thứ gì dâng đến miệng.

Trước mắt cô tên này chính là như vậy, anh ta nói anh ta ăn canh bổ? Loại đồ đó đều có thành phần tác dụng lên não bộ…..

Giữa ánh đèn lấp lói, Vân Khanh do dự một lúc, rồi cô cũng từ từ làm động tác đứng dậy,hai tay của Chủ Tịch Trình hạ xuống chạm vào tóc mai của cô, “ Ngoan lắm.”

Vân Khanh né tránh hơi thở của anh ta, nhanh chóng chui ra sau rồi thò tay vào túi áo ấn công tắc mở máy.

Cô điều chỉnh lại hơi thở, từ từ nói nhỏ, “ Nếu như em đã ngoan như vậy, Chủ tịch Trình có thể nói tiếp chuyện lúc nãy không? Ngài nói muốn từ từ thương lượng với em mà.”