Chương 1.1: Gặp mặt bác sĩ Ôn

Vào buổi tối, trong phòng khách Khương Miễu đang ngồi trên sô pha, sau khi nhìn thời gian, thẳng đến khi kim đồng hồ chỉ hướng 11 giờ, cô liền biết chồng mình Tống Tranh Nghiệp sẽ không quay về, đoán chừng lại đi với mối tình đầu, hay có thể nói an ủi tình đầu trên giường.

Cùng phim truyền hình cẩu huyết diễn ra không giống nhau, tinh thần dần dần hao tổn, Khương Miểu cầm lấy di động, quen thuộc gọi vào dãy số, lưu loát liền mạch, hiển nhiên việc này cô đã làm nhiều lần.

Chỉ trong chốc lát bên kia liền nghe máy.

“Alo? Miểu Miểu? “ Âm thanh ôn hòa từ đường dây bên kia truyền qua.

“Tôi muốn đến nhà anh, bác sĩ Ôn, có tiện không?” Khương Miễu nói chậm từng câu từng chữ, chữ cuối cùng hơi cao lên cùng âm thanh lúc trước làʍ t̠ìиɦ giống nhau, âm điệu hơi làm nũng.

Ngón tay cầm di động của Ôn Sâm Ngôn tăng thêm sức lực, ma sát hàm răng, “thuận tiện”.

Có thể là nghe thấy hơi thở áp bức từ người đàn ông, Khương Miểu cao hứng nở nụ cười.

Ôn Sâm Ngôn bất đắc dĩ nói: “Có cần tôi đi đón em không?”

“Không cần, tự tôi sẽ lái xe qua, anh có thể đợi tôi dưới lầu~”

Khương Miểu cùng Ôn Sâm Ngôn trò chuyện một lát, sau đó tắt điện thoại.

Nhìn căn phòng trang trí ấm áp, khóe miệng gợi lên tia châm chọc. Tống Tranh Nghiệp, anh tưởng rằng chỉ có mình anh biết sung sướиɠ thôi sao, nghĩ rằng tôi đây sẽ vì anh mà thủ thân sao? Nằm mơ đi!

Tâm tình thật tốt sau đó tắm rửa một chút, lựa một bộ quần áo, chọn một cái áo sơ mi, cởi bỏ hai nút áo, chỉ thấy xương quai xanh tinh xảo, khuôn ngực mềm mại lộ ra một chút, phần quan trọng bị kẹt bên trong, hình thành nên một khe rãnh.

Phía dưới là chiếc váy ô vuông đơn giản, mặc trên người cô, chỉ mới che được phần đùi, lộ ra đôi chân trắng nõn thẳng tắp.

Khương Miểu lại từ tủ quần áo cầm ra đôi tất dài trên đầu gối, chỉ là đôi tất này có chút trong suốt, như ẩn như hiện, mang lên chân càng giống như yêu tinh câu dẫn khiến người khác muốn phạm tội.

Nhìn xem cách ăn mặc của bản thân, lại trang điểm nhẹ nhàng, Khương Miểu hài lòng cười, lái ra khỏi bãi đỗ xe, cô liền tiến đến chung cư của Ôn Sâm Ngôn.

Khi xe chạy đến cuối giao lộ, quả nhiên thấy được Ôn Sâm Ngôn đang đứng một bên chờ đợi.

Không giống thường ngày mặc áo trắng chỉnh tề, lúc này anh lộ ra bộ dáng nhàn nhã, Trên đầu đội mũ che hơn phân nửa gương mặt, chỉ lộ ra cái cằm kiên nghị.

Khớp xương ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, đứng trong góc khi thì hút khi thì nhả khói, cực kỳ giống học sinh hư hồi cô đi học, chuyên câu dẫn các cô gái nhỏ.

Dường như nhìn thấy cô đến, anh đi qua phía cô, lên xe, đôi môi có ý cười, ánh mắt trở nên nóng bỏng.

“Tôi đẹp lắm sao Ôn ca ca?” Khương Miểu chủ động câu lấy cổ anh tiến đến bên tai anh nhẹ nhàng thổi xuống.