Chương 1: Đã Từng Hôn Chưa?

Bố mẹ Khương Y ly hôn khi cô mười bốn tuổi, lý do là bố cô nɠɵạı ŧìиɧ. Không chỉ nɠɵạı ŧìиɧ, ông ta còn có một đứa con trai riêng hơn mười tuổi. Nhiều năm nay, ông ta vẫn luôn nuôi dưỡng hai mẹ con đối phương, không coi người vợ hợp pháp và con gái của mình ra gì.

Sau khi mẹ cô biết chuyện, bà vẫn cố gắng níu giữ ông ta hơn nửa năm, sau cùng thì cũng nguội lòng, quyết định ly hôn. Khương Y đương nhiên sẽ đi theo mẹ.

Bà Lương Diễm mẹ cô, sau ly hôn đã sa sút tinh thần một khoảng thời gian, sau khi bước ra khỏi đám mây mù thì cả ngươi như biến thành người khác. Trước đây bà ấy chẳng hề để tâm tới ngoại hình của mình, thì nay đã bắt đầu chú ý tới dáng người và khuôn mặt của bản thân, bà ấy say mê các loại sản phẩm dưỡng da, đồ trang điểm và cả những kiểu váy mới nhất. Dù không có nhiều tiền trong túi, nhưng váy áo mặc trên người thì nhất định phải đẹp.

Về sau, Lương Diễm lại yêu, yêu hết người này tới người khác. Cuối cùng, bà ấy muốn kết hôn.

Đối tượng kết hôn là lão tổng của một gia đình hào môn thế gia, công ty nhà bọn họ rất lớn, kinh doanh nhiều lĩnh vực, vô cùng giàu có. Khương Y không biết Lương Diễm làm sao lại có thể quen được người ấy, nhưng nhìn bà vui vẻ tới như vậy, cô cũng mừng thay cho bà.

Đối phương kết hôn lần thứ ba, Lương Diễm kết hôn lần thứ hai, tuy cả hai đều không phải lần đầu kết hôn nhưng hôn lễ vẫn được tổ chức rất lớn. Chí ít thì Khương Y chưa từng thấy qua bao giờ, khách mời tham dự đều là những nhân vật có máu mặt cả.

Khương Y vô cùng căng thẳng, cô mặc trên người bộ lễ phục quý giá, gương mặt được phủ một lớp trang điểm xinh đẹp, tươi tắn. Cô không dám nhìn ngó lung tung, sợ sẽ nói sai lời, làm sai việc nên định đợi sau khi những nghi lễ cần thiết kết thúc, cô sẽ trốn vào một góc nào đó.

Nhưng ý tưởng của cô đã tan vỡ. Khi cô dâu, chú rể đi kính rượu, Lương Diễm nói cô phải đi theo. Gặp người nào bà cũng đẩy cô ra chào hỏi, sau đó cô còn nghe thấy người cha dượng đó nói: “Đây là con gái của vợ tôi, Khương Y”.

Khương Y bị ép ngẩng đầu, người đối diện công môi mỉm cười gật đầu. Tư thái của cô tao nhã, đúng mực, khi ngẩng đầu lộ ra cần cổ thiên nga trắng nõn, thon thả, làm nổi bật đường cong duyên dáng của phần xương quai xanh thanh tú.

Trong sảnh của bữa tiệc, có vài người đàn ông dõi mắt theo cô bằng một ánh nhìn sâu thẳm. Có hai người đàn ông đang đứng ở sát lan can lầu hai, một người trong đó khẽ lắc nhẹ ly rượu, nhìn chằm chặp Khương Y dưới lầu, nói với người bên cạnh: “Cô em gái kế này của cậu xinh đẹp thật đó”.

Người đàn ông bên cạnh cũng đang dõi mắt nhìn xuống người bên dưới lầu, nghe thấy lời này thì không có phản ứng gì, nhưng cũng không phản bác. Cô quả thực rất xinh đẹp, anh đã biết điều này từ lâu.

Sau đêm nay, giới thượng lưu ở Bắc Kinh đều biết, ông chủ nhà họ Chung lại kết hôn lần nữa, người vợ mới mang theo một đứa con riêng. Nghe nói, đó là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp.

Sau khi hôn lễ của Lương Diễm kết thúc, Khương Y dọn vào biệt thự nhà họ Chung. Chuyện này là do Lương Diễm quyết định, nhưng sau khi chuyển vào, cô mới biết Lương Diễm không sống cùng với mình, bà và người chồng mới cưới Chung Vân Đức sống ở một tòa biệt thự khác, hưởng thụ thế giới hai người.

Cũng có nghĩa là, trong ngôi biệt thự này chỉ có cô và mấy vị thiếu gia nhà họ Chung sinh sống. Khi biết được chuyện này, Khương Y cảm thấy rất hoang mang, sau khi chuyển vào ngày nào cô cũng cẩn thận dè dặt.

Nhưng về sau cô phát hiện, cô đã nghĩ quá nhiều rồi. Đại thiếu và nhị thiếu của nhà họ Chung vì công việc bận rộn nên một người sớm đi tối về, còn một người thì mười ngày nửa tháng chẳng thấy mặt, cô gần như không hề chạm mặt bọn họ. Người cô hay gặp nhất là tiểu thiếu gia Chung Trình, thái độ của đối phương với cô tuy không được ấm áp cho lắm, cả ngày bày ra một biểu cảm lạnh lùng nhìn rất kiêu ngạo, nhưng đối xử với cô không đến mức ghét bỏ.

Còn thái độ của người làm trong nhà rất tốt, họ đối xử với cô như thể một tiểu thư hào môn vậy, không hề có chút sự coi thường nào.

Vậy nên, sau khi sống ở đây một khoảng thời gian thì Khương Y cũng dần dần thích ứng.

Năm Lương Diễm kết hôn, Khương Y mười bảy tuổi, học lớp mười hai. Sau hôn lễ vào tháng mười, cô được chuyển tới ngôi trường mà Chung Trình đang theo học, tới nay, đã là cuối tháng mười một, Khương Y đã quen với môi trường học tập và hoàng cảnh sống mới, cô cũng tự tìm được nhịp sống riêng cho mình.

Song, sau một đêm, nhịp sống của cô đã bị xáo trộn.

Ngày đó, cô học bài tới khuya muộn, sau khi tắm rửa thì chợt thấy khát, bèn xuống lầu uống nước. Cô đã chạm mặt Chung Lẫm, người vừa mới trở về.

Lúc đó, cô chỉ còn cách bậc tam cấp ở lầu một ba bước chân, cô không chú ý va phải Chung Lẫm, bước chân dừng lại, cơ thể cứng đờ vì căng thẳng, nhưng khoảng cách đó, muốn chạy lên tầng chạy trốn cũng không được.

Chung Lẫm nhận ra sự căng thẳng của cô, rời ánh mắt khỏi cặp đùi trắng như tuyết của đối phương, nhưng lại bị thu hút bởi hai khối cầu tròn trịa trước ngực cô. Trên hai bầu ngực là hai điểm nhỏ hơi lồi lên, chiếc váy ngủ bằng lụa không thể che đi được. Thấy làn da trắng của cô hơi ửng đỏ, khắp người con tỏa ra hơi nước, anh liền biết cô vừa mới tắm xong.

Khương Y nhận ra được ánh mắt sáng quắc của đối phương, cô cảm thấy rất mất tự nhiên, hai chân khép chặt, đôi vai so lại, đôi môi run rẩy cất tiếng: “Anh về rồi ạ”.

Giọng nói của thiếu nữ nhẹ nhàng, mềm mại, rất êm tai. Giống như bản thân cô vậy, cũng là một kiệt tác độc nhất vô nhị. Yết hầu của Chung Lẫm lay động: “Ừ”. Anh đáp, sau đó hỏi. “chưa ngủ sao?”

Các ngón tay của Khương Y xoắn lại với nhau, cô cúi đầu: “Em, em khát nên xuống uống nước”.

Chung Lẫm dịch người sang một bên, nhường không gian cho cô. Khương Ý thấy vậy thì lập tức đi xuống bên dưới. Lúc đi qua người Chung Lẫm, cô nín thở, nhịp tim như thể cũng ngừng lại, sau khi vượt qua anh mọi thứ mới hồi phục lại, nhưng trái tim cô lại đập lên rộn ràng.

Cô không dám ngoảnh đầu nhìn lại, đẩy nhanh tốc độ đi về phía tủ lạnh. Cô không muốn uống nước ấm nên lấy một chai nước từ trong tủ lạnh ra, uống hai ngụm lớn. Dòng nước mát lạnh vừa nuốt xuống cổ họng thì ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng qua đầu mũi, cả cơ thể cô lập tức dấy lên phòng bị, sau lưng căng ra, như thể có thứ gì đó đang từ từ áp sát.

Cô đóng cửa tủ lạnh rồi quay người, lập tức nhìn thấy vòm ngực của người đàn ông. Nhịp tim của cô càng đập nhanh hơn, hoảng hốt lo sợ ngẩng đầu: “Anh…”

Vừa mở miệng nói chuyện thì cằm cô đã bị người đàn ông nắm chặt lấy. Cô bị ép ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt trầm lắng của đối phương, ánh mắt tràn đầy tính xâm chiếm của đối phương khiến cô cảm nhận được nguy hiểm theo bản năng.

Chung Lẫm nhìn chằm chằm vào đôi môi phía trước, sau khi dính nước nó càng trở nên hồng hào và mềm mại hơn. Anh không thể kiềm chế nổi bản thân nữa.

“Đã từng hôn chưa?” Anh hỏi.

Khương Y mở to mắt ngơ ngác nhìn anh, trong mắt cô ánh lên sự cảnh giác và ngại ngùng, cô lắc đầu.

Tiếp sau đó, cô nhìn thấy người đàn ông cúi người xuống, càng lúc càng tiến gần hơn, giọng nói trầm khàn của đối phương vang lên bên tai. “Tôi cũng chưa từng, có muốn thử không?”

Vừa dứt lời, miệng cô đã bị chặn lại, anh không để cô có cơ hội từ chối.

Khương Y mở trừng mắt, cả người đờ đẫn. Trong nháy mắt, đối phương đã công thành đoạt đất, vươn lưỡi tiến vào trong miệng cô khuấy đảo tứ phía.

Khương Y cuối cùng cũng hiểu rõ tình hình lúc này, cổ họng phát ra tiếng “ưm ưm”, vùng vẫy muốn đẩy anh ra nhưng người đàn ông càng trở nên cuồng loạn hơn. Một cánh tay của anh vòng qua vòng eo của cô khiến cơ thể mềm mại ấy phải áp sát lên người mình, bàn tay còn lại thì giữ chặt lấy sau gáy, khiến cô không thể khốn thoát.

Trong lúc vật lộn, chai nước rơi xuống đất, một tiếng “bụp” vang lên, nhưng chẳng có ai để ý tới nó, sức lực của Khương Y cũng bị hút cạn giống như hơi thở của cô, cơ thể mềm oặt dính sát lên người Chung Lẫm, hơi thở gấp gáp, nặng nhọc của đối phương phả lên mũi cô.

“Thở đi” Chung Lẫm tạm thời buông tha cho cô, hai người chỉ cách nhau trong gang tấc, anh ngắm nhìn gò má ửng hồng và đôi mắt ngấn nước của thiếu nữ, ánh mắt càng tối lại hơn.

Khương Y cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại, cô thở hổn hển, nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác, khi đang định lùi về sau thì eo lại bị cánh tay đó xiết chặt.

“Đừng động đậy”. Chung Lẫm véo nhẹ lên eo cô.

Bị anh chạm vào vị trí mẫm cảm, xương cốt của Khương Y lập tức mềm ra, cả người như chẳng còn sức lực. Sau đó, cô bỗng nhiên phát hiện, có thứ gì đó đang chọc lên bụng mình. Cô trợn to mắt, nhìn Chung Lẫm bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Chung Lẫm cúi người muốn tiếp tục hôn cô. Khương Y nghiêng đầu về phía sau, tránh khỏi nụ hôn của anh. Chung Lẫm không hôn được, động tác dừng lại, sau đó chậm rãi rút về, nhưng bàn tay anh lại từ từ luồn xuống mông cô, ép chặt khiến cô phải dựa sát vào người mình, đồng thời ưỡn hông, ma sát cây gập cứng rắn lên bụng cô qua lớp vải.

Khương Y hoảng loạn thu người lại nhưng không thể trốn thoát. Sự tồn tại của thứ đồ cứng rắn dưới bụng rất mãnh liệt, bị cọ sát như vậy khiến da cô như nóng bừng lên.

“Đừng, đừng mà…” Giọng nói của cô run lên, phần thân trên yếu ớt rúc vào trong l*иg ngực Chung Lẫm.

Chung Lẫm ngừng lại động tác, ôm lấy cô, nâng mặt cô lên một lần nữa. Ngón tay anh nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt vừa trào ra khỏi khóe mắt Khương Y.

“Không muốn sao?” Anh nói. Ngữ khí rất dịu dàng, nhưng ánh mắt lại vô cùng mạnh mẽ, khiến người ta khó mà mở miệng nói ra câu cự tuyệt.

Anh là Chung Lẫm, là con trai cả của Chung Vân Đức, là người nắm quyền của Chung thị, cũng là đối tượng mà Lương Diễm đã căn dặn cô nhất định phải nghe lời.

Khương Y cụp mắt, tránh khỏi ánh nhìn của anh. Cô không trả lời nhưng sức lực giãy dụa đã giảm bớt. Đây chính là đáp án.

Chung Lẫm dùng một tay đỡ mông, ôm cô lên, một tay khác thì giữ chặt lấy gáy cô, mạnh mẽ hôn thêm lần nữa.

“Chân quặp chặt vào”, anh nói, “ôm lấy tôi”. Giọng nói pha lẫn với hơi thở nặng nề, vẫn là ngữ khí không cho phép từ chối đó.

Khương Y ngoan ngoãn kẹp chặt chân lên eo anh, còn cánh tay thì ôm lấy cổ, đón nhận nụ hôn của anh.

Chung Lẫm ôm lấy cô, vừa hôn vừa đi lên lầu. Khương Y bị ném lên giường, ngay sau đó cơ thể cô bị người đàn ông đè lên, anh vùi đầu vào hõm vai cô liếʍ mυ"ŧ, còn đôi tay thì du ngoạn khắp cơ thể của Khương Y.

Không lâu sau, tay anh đã di chuyển tới ngực cô, bàn tay dày rộng nắm lấy bầu vυ". Một thứ cảm giác kỳ lạ ập tới, Khương Y lại cảm thấy lo sợ trở lại. Tiếp sau đó, cô nhìn thấy người đàn ông cởi bỏ thắt lưng, mở khóa quần, kéo qυầи ɭóŧ xuống lôi ra một cây gậy thịt vừa to vừa dài.

“Đừng, đừng!” Khương Y bắt đầu phản kháng, kẹp chặt hai chân.

Động tác của Chung Lẫm cũng dừng lại, nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm.

Trái tim của Khương Y run lên, nước mắt lại rơi xuống: “Đừng, đừng mà…”

Chung Lẫm mềm lòng, anh cúi đầu liếʍ lên nước mắt của cô, nói: “Tôi sẽ không đâm vào”.

Đôi mắt Khương Y đờ đẫn, lấp lánh ánh nước. Bàn tay của Chung Lẫm sờ lên đùi cô rồi vuốt ve lên tới bẹn, giọng nói khàn khàn của anh vang lên: “Tôi cho em thời gian chuẩn bị, trước khi em trưởng thành, tôi sẽ không đâm vào trong”.

Còn hơn nửa năm nữa cô mới tròn mười tám tuổi. Ngón tay anh móc lên qυầи ɭóŧ của cô, kéo xuống: “Nhưng khoảng thời gian này, em vẫn phải cho tôi vài lợi ích”.

Phía trước và phía sau cô đều bị chặn lại, như thể nếu lúc này cô không đồng ý thì anh sẽ không tuân theo thỏa thuận mà sẽ đi vào trong cô ngay lúc này.

Khương Y để mặc cho người đàn ông cởϊ qυầи lót mình xuống, váy ngủ cũng bị lột ra, anh ôm lấy cơ thể trần trụi của cô vào ngực, mặc sức mơn trớn, mặc sức hôn hít.

Anh cũng cởi bỏ quần áo, cơ thể trần trụi cường tráng ôm chặt lấy Khương Y, dươиɠ ѵậŧ của anh đang nằm giữa đùi cô, bàn tay ép chặt hai đùi cô lấy dươиɠ ѵậŧ rồi bắt đầu đâm rút.

Khương Y vô tình nhìn xuống, hình ảnh cây gậy của đối phương đang ra vào giữa hai chân mình hiện lên trong mắt cô, phần qυყ đầυ to lớn được rút ra sau đó lại cắm vào, rồi lại rút ra…

Mặt cô nóng bừng lên, hoang mang nhắm nghiền mắt, nhưng các giác quan khác lại trở nên vô cùng mẫn cảm, những hình ảnh vừa nhìn thấy lại hiện lên trong tâm trí, cảm giác bị ma sát ở đùi vô cùng rõ rệt, tâm can cô bỗng có một cảm giác khó tả, một luồng nhiệt lạ lẫm dâng trào trong cơ thể, cả người cô trở nền mềm nhũn, thậm chí, ở nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cô cũng nảy sinh một khát khao lạ kỳ, giữa hai chân như thể có gì đó chảy ra… xấu hổ quá… cô khép chặt chân lại, nhưng không ngờ hành động này lại khiến dươиɠ ѵậŧ của đối phương bị xiết chặt hơn.

“Ưm…”. Người đàn ông rên lên một tiếng, sau đó âm thanh bị kìm nén lại, vừa giống như buồn cũng vừa giống như vui.

Chung Lẫm giữ chặt đầu Khương Y rồi hôn thật sâu, sau khi tách ra, đầu lưỡi còn liếʍ lên nước miếng nơi khóe miệng cô, sau đó tiếp tục động tác đưa đẩy hông, chậm rãi ma sát lên chân cô hết lần này tới lần khác.

Môi anh hôn một đường lên tới tai, anh liếʍ lên vành tai cô rồi nói: “Vừa rồi suýt chút nữa thì xiết đứt tôi rồi”.

Giọng nói khàn khàn mang theo sự vui vẻ, rất gợi cảm, rất êm tai. Vành tai của Khương Y bị lưỡi anh quét qua một lát đã đỏ rực lên. Người đàn ông như thể cười thầm một tiếng, sau đó ấn đùi cô đẩy nhanh tốc độ đâm rút.

Những chuyện sau đó Khương Y không còn nhớ rõ nữa, chỉ nhớ rằng cơ thể mình càng lúc càng nóng, càng lúc càng mềm, ý thức mơ màng, một cảm giác kỳ lạ và dễ chịu lại hiện lên trong đầu, cơ thể cô như đang ở trong biển nước, bật bềnh trôi dạt, nhưng bãi biển này không có tiếng sóng võ, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông và tiếng rêи ɾỉ đáng xấu hổ của mình, lúc trầm lúc bổng, kéo dài không ngớt.

Chung Lẫm xuất tinh hai lần mới dừng lại, anh bế người đi tới phòng tắm để tắm rửa, lúc ngồi trong bồn tắm chơi đùa ngực cô, thân dưới không kìm được lại cứng lên, anh ôm chặt lấy cô, sau khi bắn thêm lần nữa mới khắc chế dừng lại.

Tắm xong, anh bế cô lên giường, ôm chặt cô trong ngực, mùi sữa tắm trên người mình và cô phảng phất quanh đầu mũi, nội tâm anh bỗng cảm thấy rất an bình, rất ấm áp.

“Ngủ ngon.” Anh hôn nhẹ lên mái tóc thiếu nữ rồi nói nhỏ như thể đang thì thầm với người thương.