Chương 1: Bốn giờ rạng sáng

Mây đen cuồn cuộn trên trời đêm, một tia chớp xẹt ngang như con rắn bạc đi kèm theo tiếng sấm "đùng đùng" khiến Asakura Nashi giật mình ngồi bật dậy từ trên giường.

- Bốn giờ? Ơ... Vậy là quên mình nữa rồi sao?

Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, ủ rũ leo xuống giường:

- Sớm biết thế thì không thức khuya chơi game rồi.

Hôm nay, à, không.

Nói chính xác hơn thì tám giờ tối hôm qua là thời gian cả nhà họ xuất phát đi du lịch.

Nhưng vì cô ngủ bù nên lỡ mất thời gian, mà cha mẹ và anh trai cô cũng lại một lần vì vấn đề thể chất của cô nên quên mất có một người như cô trong gia đình.

[Lòng cô ấy đầy hào hứng muốn đi du lịch cùng gia đình, nhưng lại bị bỏ rơi trong màn đêm một lần nữa. Cô ấy đau lòng không? Cô ấy bất lực không? Hãy để chúng ta bước vào nội tâm của cô ấy để xem...]

- Câm miệng lại!

Asakura Nashi nghiến răng nói vài chữ, tức giận dùng tay phủi tan hàng chữ tràn đầy ý cười hả hê trên nỗi đau của người khác.

Từ nhỏ đến lớn, vì cảm giác tồn tại của cô vô cùng mỏng manh nên đã bị người nhà bỏ quên sau đầu vô số lần.

Rõ ràng là một nhà bốn người, lại sống như một nhà ba người vậy, đến ảnh gia đình treo trên tường cũng thiếu mỗi mình cô.

Mà hàng chữ tự thuật luôn thường xuyên bắt được cơ hội để châm chọc cô, khiến tâm trạng đang buồn bã của cô chuyển sang ngập tràn lửa giận.

- Khốn kiếp!

Cô tức giận mắng nhỏ một câu, vươn tay ấn bật công tắc đèn.

Tiếng "lạch cạch" vang lên, nhưng trong phòng vẫn đen nhánh như cũ, chỉ có những tia sáng vàng chợt lướt qua một góc sô pha trong chớp mắt.

Đúng rồi.

Cả nhà đều đi du lịch, người cẩn thận như cha mẹ chắc chắn sẽ không quên ngắt điện ngắt nước.

- Haiz...

Thở dài một hơi, Asakura Nashi đi về phía huyền quan.

Vừa định bật cầu dao tổng lên thì đột nhiên ngoài cửa truyền tới giọng đàn ông thô kệch:

- Đại ca, đây là phòng an toàn cuối cùng của Ichiban rồi, nhưng đồ thì...

Câu nói bỗng dưng gián đoạn, trong đôi mắt màu xanh của Asakura Nashi hiện lên vẻ khó hiểu.

Chị Naomi vừa không có bạn trai lại không dẫn bất cứ người đàn ông nào về nhà, vậy thì tại sao lại có giọng của đàn ông truyền tới từ nhà đối diện?

Chẳng lẽ là trộm?

Cô cẩn thận nhích tới gần cửa, xuyên qua mắt mèo để nhìn ra ngoài.

Cửa nhà đối diện đang mở toang, hai gã đàn ông cao to mặc áo gió màu đen đang đứng ngoài nhà.

- Vodka...

Gã đàn ông đội mũ có mái tóc dài màu bạc đang nghiêng đầu tính nói gì đó với gã đàn ông đeo kính râm, không hiểu sao lại quay mạnh đầu nhìn về phía này.

Hai người dường như nhìn thẳng vào nhau thông qua mắt mèo, Asakura Nashi sợ tới mức cả người run lẩy bẩy, bụm miệng lại dựa vào ván cửa rồi ngồi xổm xuống.

Ánh mắt kinh khủng quá!

Cô muốn báo cảnh sát, nhưng khi bàn tay run rẩy mò vào túi mới phản ứng lại rằng di động còn đang ở trong phòng ngủ.

Cô cố gắng đứng dậy vài lần nhưng hai chân lại không có sức.

Đừng sợ!

Gã đàn ông kia không thấy mình!

Mau đứng dậy báo cảnh sát thôi!

Trong lòng liên tục cổ vũ cho bản thân, cuối cùng thân thể Asakura Nashi cũng khôi phục một chút sức lực.

[Cô ấy vừa mới bước ra cánh cổng đại học, nhưng lại bước dần đến điểm cuối sinh mệnh trong đêm đen tĩnh lặng. Trong nháy mắt bị viên đạn xỏ xuyên qua, cô ấy hối hận, hối hận vì sao mình lại bước ra một bước kia, có lẽ nếu tiếp tục ngồi xổm tại chỗ không phát ra tiếng động thì cô ấy đã không phải chết rồi.]

Ngay vào lúc Asakura Nashi muốn đứng dậy đi vào phòng ngủ thì lời tự thuật lại xuất hiện trước mắt.

Con ngươi của cô co lại, cả người cứng đờ tại chỗ.

Cách một cánh cửa, dường như cô có thể nghe thấy được vài tiếng bước chân rất khẽ.

- Là ai ở chỗ này?

Giọng nói lạnh như băng truyền vào từ ngoài cửa, Asakura Nashi bụm miệng lại điều chỉnh nhịp thở nhẹ nhàng.

- Asakura Ki, con nhà giàu đời thứ ba, nắm giữ một phần ba bất động sản ở Tokyo, bây giờ dựa vào việc thu tiền thuê để sống. Vợ Asakura Nanako là một bà nội trợ toàn thời gian. Hai người muốn chúc mừng con trai mình tốt nghiệp đại học, nên từ tám giờ tối hôm qua cả nhà đã xuất phát tới Osaka để du lịch rồi, em đã điều tra, bọn họ và Ichiban không có bất cứ quan hệ nào.

- Xác định là cả nhà đều đi hết?

- Vâng ạ, em tận mắt nhìn thấy bọn họ rời đi.

- A, đi thôi, Vodka.

- Vâng, đại ca.

Tiếng bước chân đi xa dần, qua một hồi lâu Asakura Nashi mới lấy lại tinh thần từ trong cơn hoảng loạn.

Cô cẩn thận nhìn ra bên ngoài thông qua mắt mèo, sau khi xác định hai người họ thật sự rời đi rồi mới hít sâu mấy hơi, nhìn về phía cửa nhà mở toang ở đối diện với ánh mắt lo lắng.

Mặc dù thời gian Yanagi Naomi chuyển đến đây không tính quá lâu, nhưng đối với người luôn bị xem nhẹ vì có cảm giác tồn tại thấp như Asakura Nashi, thì cô vô cùng thích chị Naomi vì chị ấy là một trong số ít những người có thể phát hiện ra sự tồn tại của cô.

Bây giờ nhà đối diện bị xâm nhập, Yanagi Naomi không biết sống chết ra sao, Asakura Nashi khó tránh khỏi việc nôn nóng trong lòng.

Cô dán lỗ tai lên cửa nghe ngóng cẩn thận để xác định động tĩnh ngoài cửa, lại im lặng chờ một hồi lâu, xuyên qua mắt mèo xác định hai người kia không quay lại, cô có ý định mở cửa sang nhà đối diện để xem xét tình hình.

[Màn đêm đan xen giông tố, cô ấy bị một viên đạn bắn xuyên qua đầu. Tử vong bao trùm cơ thể cô ấy, tiếng sấm "đùng đùng" đêm nay chính là khúc nhạc buồn đưa tiễn cô ấy xuống suối vàng. Trong nháy mắt ngã xuống ấy, cuối cùng cô ấy mới hiểu ra, hai gã mặc đồ đen kia vẫn luôn đứng canh chừng trong lối thang bộ, tiếng mở cửa không che giấu được vừa rồi đã khiến cô ấy bại lộ.]

Bàn tay đang tính mở cửa khựng lại, Asakura Nashi gian nan nuốt một ngụm nước bọt.

Báo cảnh sát, phải báo cảnh sát thôi!

Trái tim cô run rẩy, sợ hãi lan ra khắp người, cũng may bản năng cầu sinh đã giúp cô lập tức tỉnh táo lại.

Cởi giày trên chân ra, cô dùng chân trần để giảm nhỏ tiếng bước chân đi vào phòng ngủ.

Khóa cửa phòng ngủ lại, cô đang tính cầm di động gọi điện thoại báo cảnh sát thì đột nhiên nhớ tới chuyện Yanagi Naomi nhờ cô khi trước.

Nếu nhà đối diện xảy ra chuyện gì kỳ quái thì nhất định phải dùng điện thoại mà Yanagi Naomi đưa cho để liên lạc.

Asakura Nashi bấm số điện thoại của cảnh sát, vừa nghe tiếng "tút" truyền ra từ di động, vừa nằm sấp xuống nhìn vào gầm giường.

Ở đó có một thùng giấy, bên trong ngoài một đống gấu bông thì còn chứa một cái điện thoại cục gạch kiểu dáng vô cùng cũ.

Bàn tay trắng nõn lục tung thùng giấy lên, trong nháy mắt ngón tay chạm vào kim loại cứng rắn lạnh lẽo, đôi mắt Asakura Nashi sáng ngời, tay cầm lấy di động:

- Tìm...

- Tìm cái gì? Tao à?

Giọng nói lạnh lẽo truyền tới từ sau lưng, cô còn chưa kịp phản ứng có chuyện gì đang xảy ra thì một tiếng "cạch" vang lên, cái gì đó bằng kim loại lạnh như băng đặt lên ót cô.

- Cho dù chuột nhắt ngu xuẩn có trốn tránh cỡ nào cũng không thoát được khứu giác nhạy bén của thợ săn đâu.

Gin cười lạnh lấy di động của Asakura Nashi đi, ném xuống đất rồi dùng chân nghiền nát, hất cằm ra hiệu cho Vodka kéo người ra.

Trái tim Asakura Nashi run rẩy, trong nháy mắt bị kéo ra ngoài cô buông tay ra, màn hình điện thoại cục gạch hiện tình trạng đang liên lạc với cảnh sát rơi lại xuống đáy thùng.

- Danh sách ở đâu?

Ánh mắt Gin lạnh như băng, cười lạnh chĩa khẩu súng kề sát vào trán cô.

[Chốt an toàn đã mở, họng súng lạnh băng chĩa vào đầu cô ấy. Bị tử vong bóp chặt cổ họng nên cô ấy sợ đến mức cả người không còn sức lực. Nhưng khát vọng sống mãnh liệt đã giúp cô ấy có một cơ hội thay đổi cục diện, nếu như cô ấy lựa chọn thẻ bài thứ hai.]

Sau khi hàng chữ tự thuật hiện lên, trước mắt Asakura Nashi xuất hiện ba thẻ bài lóe ánh sáng vàng.

Trong lòng cô như ngộ ra điều gì đó, tập trung suy nghĩ nhìn về phía thẻ bài thứ hai.

Thẻ bài màu vàng từ từ mở ra.

[Hư vô: Nếu trang bị thẻ bài này bạn sẽ bị giấu khỏi hiện thực, bạn chỉ còn tồn tại trong trí nhớ của những người thân thiết, chỉ có thể trở thành sự tồn tại giống như linh hồn.]