Chương 21: Thế thân (20)

Edit: LINH

""Này? Sao anh lại mua vị này? Vị này nổi tiếng khó ăn anh không biết sao? Tôi mặc kệ, cái này tôi không cần, anh ăn đi, ăn no lại tiếp tục mua cho tôi sữa chua, nhanh ăn đi!"

Dung Tự đem miếng bánh kem trong tay cho Tần Dịch, sau đó tiếp tục vùi đầu với trò chơi trong tay, xem cũng không liếc mắt nhìn đối phương một cái.

Nghe vậy, Tần Dịch kinh ngạc mà nhìn thoáng qua Dung Tự, "Cô không phải nói muốn ăn vị sầu riêng sao? Sao mua về lại không ăn? Tôi nói cô biết, Dung Tự, cô đừng có quá đáng, mấy ngày này cô nói xem cô hành hạ tôi bao nhiêu rồi? Hả? Lúc thì muốn ăn đậu hủ thúi ở thành đông, lúc lại muốn ăn loại cherry mới đưa ra thị trường, tôi chuyện gì cũng không làm lại suốt ngày bị cô quay tới quay lui, trước đây tôi cho rằng cô cùng lắm cũng chỉ là tâm kế thâm trầm mà thôi, ai biết được lại còn làm ra vẻ như vậy, lắm chuyện, ngang ngược, không nói lý, không phải nóng thì là lạnh, tôi đây kiếp trước nợ cô, cô kiếp này tới đòi nợ đúng không?"

Nói xong như vậy, Tần Dịch tức giận tiến tới bên giường bệnh ngồi xuống, đút từng miếng từng miếng bánh kem lấp đầy vào trong miệng, nhìn trông như đang giận dỗi với ai đó.

Nói xong cũng không thèm nhìn Dung Tự, cả người đều tỏ vẻ ra dù sao tôi hôm nay ngồi yên ở đây, ai cũng đừng mong sai tôi làm gì.

Dung Tự đang chơi điện tử giờ phút này đưa mắt nhìn Tần Dịch, khóe miệng không kìm được mà hơi nhếch lên, tay lại không tự chủ liền ngừng lại, đầu vẫn luôn cúi thấp.

Tới lúc Tần Dịch ăn xong miếng bánh kem sầu riêng trong tay, mới phát hiện Dung Tự có chút không đúng, lại thấy cô nước mắt lã chã mà đã tẩm ướt chăn, lúc này mới chân tay mới luống cuống lên.

"Ai, cô...... Cô đừng khóc a...... Đang yên, cô khóc cái gì chứ? Tôi cũng chưa nói không giúp cô mua mà! Được, được, được, là tôi sai, tôi sai rồi, đều là tôi sai, tôi trước đó không nên mắng cô! Sữa chua vị giống bánh kem đúng không? Mua, tôi mua, tôi lập tức đi mua còn không được sao?"

Nói vậy, Tần Dịch đem gói bánh trong tay xoa xoa ném vào thùng rác bên cạnh, đứng dậy quay người ra ngoài chạy đi. Ai ngờ đúng lúc này, Dung Tự bỗng nhiên giơ tay kéo góc áo hắn lại, ngẩng đầu lên, trên mặt không còn nước mắt, liền tội nghiệp nói thêm, "Còn có vị dâu tây......"

Thấy thế, Tần Dịch quả thực khóc không ra nước mắt, đứng dậy giúp Dung Tự đem đồ trên giường thu dọn, sau đó trải lại giường cho cô, "Haiz, bà cô của tôi ơi, cô muốn ăn cái gì cũng được, cả sơn hào hải vị, cần thiết tôi đều mang tới cho cô, tôi biết......"

Tần Dịch nói còn chưa nói xong, đúng lúc này, hai bệnh nhân bên cạnh bỗng nhiên không hẹn mà cùng mà cười ra tiếng.

Dung Tự và Tần Dịch dường như cùng lúc nhìn qua, liền thấy một bà cụ giường bên Dung Tự trên đùi cũng bó bột đang cười.

"Các cháu...... Đôi vợ chồng son các cháu tình cảm cũng thật tốt!"

Bọn họ là hai người gần Dung Tự nhất trong phòng bệnh nhìn thấy hai người vẫn luôn ồn ào nhốn nháo, dường như chỉ cần cô gái nhỏ vừa khóc lóc ủy khuất, người đàn ông luôn chăm sóc cô liền sẽ hoàn toàn không có cách, muốn gì có nấy, nửa đêm còn thường xuyên tỉnh dậy đắp lại cho cô bé cái chăn, mỗi lần múc đồ ăn đều là tràn đầy, đáng tiếc cô bé cũng không biết là kén ăn hay là đau lòng, mỗi lần đều phải đem tất cả thịt trong thức ăn ném tới trong chén đối phương, khi hai người chơi game cũng thường xuyên nói nhao nhao, làm cho toàn bộ phòng bệnh đều náo nhiệt lên không ít.

"Cháu không......"

Tần Dịch vừa định phản bác, bà lão kia lại nhìn về phía Dung Tự, khuyên nhủ, "Tiểu nha đầu, cháu nha, đừng có lại bắt nạt chồng cháu nữa, ta nhìn tiểu tử đó không tồi. Tuy rằng có đôi khi sẽ oán giận, nhưng vẫn luôn đều chăm sóc cháu tỉ mỉ, sợ cháu có một chút không thoải mái, tuy rằng sinh hoạt hằng ngày cũng sẽ có cãi nhau đôi chút, nhưng cãi nhau nhiều chẳng phải là để vun đắp tình cảm hay sao!"

"Chính là, chính là! Cũng nên cho chồng cháu nghỉ ngơi một chút, mỗi ngày vừa mở mắt liền bắt đầu ở bên ngoài chạy tất bật, cũng đâu có bắt nạt lại cháu!"

......

"Cháu không phải......" Tần Dịch vừa định phản bác, bỗng nhiên nghe Dung Tự nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, nghe lời gật gật đầu.

"Phải, bà nói rất đúng, là cháu sai rồi, về sau em không bao giờ bắt nạt anh nữa, chồng à."

Dung Tự nâng khuôn mặt nhỏ lên, nghiêm túc mà nhìn Tần Dịch nói, sau đó thành công mà thấy đối phương kia trợn trừng sắp lòi con mắt ra, trong lòng cười, thiếu chút nữa liền không nín được.

"Cô đang nói hươu nói vượn cái gì đó......" Tần Dịch tiến đến trước mặt Dung Tự, hạ giọng nói.

"Tôi......" Muốn chọc anh!

Dung Tự còn chưa nói xong, phòng bệnh bỗng nhiên đã bị người từ bên ngoài đẩy mở ra, hai người Dung Tự quay lại nhìn theo tiếng động vừa rồi, thấy một người mặc một người phụ nữa mặc một bộ đồ đen trắng đang đứng ở ngoài cửa, tay cầm hoa, vẻ mặt không tin nổi mà nhìn lại đây.

"Em trai, em thế nhưng kết hôn? Em hay lắm, em chết chắc rồi, chị nhất định phải nói cho ba mẹ biết, em một mình lén lút mà dắt một cô gái người ta ra nước ngoài kết hôn, còn không cho bọn họ biết? Vị này chính là Tiểu Nhu đi, xin chào, chị là chị gái Tần Dịch, chị kêu Tần Nhụy, ngại quá, tiểu Dịch không hiểu chuyện, chị đến bây giờ mới nhìn thấy em, chân không sao chứ?"

Ai?

Dung Tự một chút liền ngây ngẩn cả người.

"Haiz, mấy ngày nay em trai chị vẫn luôn không về nhà, chị còn tưởng rằng nó ở bên ngoài làm cái gì đâu? Nghe hắn nói cái gì mà chăm sóc một người bạn, chị liền cảm thấy kỳ lạ, lúc này mới hỏi thăm địa chỉ bệnh viện tìm tới đây, ai ngờ đến liền nhìn đến em chứ! Em người thật còn đẹp hơn trong hình, nghe em trai nói em mất trí nhớ phải không? Nhưng sao thằng ranh này có thể thừa lúc em mất trí nhớ cái gì cũng không biết, liền dụ em kết hôn với hắn cơ chứ? Thật là......" Tần đại tỷ tỏ ra dáng vẻ uỷ khuất.

"Chị! Chị nói bậy bạ cái gì đó?"

Mất trí nhớ, còn có ảnh chụp kia rõ ràng là bọn họ nói về chuyện của Dĩ Nhu. Tuy rằng Dung Tự và cô ấy lớn lên tương tự, nhưng cũng không thể trực tiếp đem những chuyện còn lại gắn lên người Dung Tự? Hơn nữa, kết hôn? Hắn khi nào đã làm chuyện đê tiện như vậy, lại nói người phụ nữ này hắn cũng tiêu thụ không nổi a!

"Em còn giảo biện? Chị vừa mói chính tai nghe thấy em được cô gái này gọi em là chồng a, lại nói em không thích người ta, em đến nỗi cực nhọc ngày đêm như vậy, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà chiếu cố sao? Em xong rồi, Tần tiểu đệ, học được ăn cách ăn ốc bỏ vỏ! Chị đi nói cho ba mẹ đây!"

"Không phải, cô ấy và em hoàn toàn không có quan hệ! Cô ấy cũng không phải Tiểu Nhu!"

"Chúng ta đều xem qua ảnh chụp đã rồi?" Nói xong Tần Nhụy từ di động đem ảnh chụp của Lâm Dĩ Nhu ra,

"Căn bản là cùng một người? Em...... Em quá xấu rồi, Tần tiểu đệ, chị phải nói với ba mẹ!"

Không biết vì cái gì, Tần Nhụy thả bó hoa ra, vẻ mặt hưng phấn mà xông ra ngoài, không biết còn tưởng rằng nàng có được bảo bối nữa chứ!

Tần Dịch ngay sau đó đuổi theo, chị gái hắn đã không thấy tăm hơi.

Phải biết rằng Tần gia bọn họ ba người con, chị cả hắn, anh hai, còn có hắn. Ba người đến bây giờ đều không có một ai kết hôn. Chị gái hắn dường như là người theo chủ nghĩa độc thân, mỗi ngày đều bị ông bà cha mẹ bức hôn, về sau người trong nhà cũng thỏa hiệp, ba người con dù sao cũng phải có người kết hôn, sinh con mang tới cho trưởng bối chơi. Anh của hắn là một người cuồng khoa học, sợ là kiếp sau đều phải làm bạn với phòng thí nghiệm, mà chị hắn và hắn cần có người hy sinh, hiện tại chị hắn được miễn tử kim bài, khẳng định sẽ không chịu buông tay.

Xong rồi, xong rồi, hiện tại làm thế nào mới được! Đừng nói Dung Tự cùng Dĩ Nhu căn bản là hai người, hắn với nàng cũng là thật sự không thú vị a!

Nghĩ như vậy, Tần Dịch bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Dung Tự đang nằm trên giường, lại thấy nàng sớm đã cùng đà điểu giống nhau đem chăn tất cả đều kéo đến đỉnh đầu, làm bộ cái gì cũng không biết.

Tần Dịch trực tiếp ngồi tới bên cạnh Dung Tự, "Hay lắm, như thế rất tốt, chị tôi nếu là gọi cả ba mẹ tôi tất cả đều tới đây, tôi phải làm sao bây giờ a?"

Nghe vậy, Dung Tự chậm rãi đem chăn kéo xuống một chút, lộ ra đôi mắt, không chớp mắt nhìn về phía Tần Dịch, thấy đối phương không có nổi giận, lúc này mới đem chăn kéo đến miệng, "Được được, là tôi không tốt, anh cũng đừng nổi giận được không? Chờ bọn họ tới, tôi chủ động cùng bọn họ giải thích được không? Bảo đảm không làm anh khó xử! Được không?"

Lúc này, Tần Dịch cúi đầu nhìn nàng một cái, lại than một tiếng.

Mà lúc này về phía độ hảo cảm của Tần Dịch đối với cô, cũng thành công mà từ -25 lên tới +25, xem như là quan hệ bạn bè bình thường.

Bây giờ cũng không tồi, so phía trước kia -25 làm chuyện gì đều cảm thấy chán ghét cũng tốt hơn nhiều, cũng là lúc này, Dung Tự rốt cuộc đánh mất ý đồ muốn công lược đối phương, đối phương trong khoảng thời gian này chăm sóc, làm cô thấy được này Tần Dịch tuy rằng hệ thống chỉ cho có 62 điểm, nhưng người cũng thật sự khá tốt, hơn nữa đối phương xem như đối với Lâm Dĩ Nhu trước sau như một, chính mình sớm hay muộn đều phải rời khỏi thế giới này, cũng liền không hề trêu chọc người ta.

Cho nên chờ khi Tần Dịch cha mẹ tới đây, cô trực tiếp liền đem mọi chuyện đều giải thích rõ ràng, hơn nữa cũng nói rõ ràng cô và Lâm Dĩ Nhu hoàn toàn là hai người, Tần Dịch là bởi vì đυ.ng phải cô, trong lòng băn khoăn, lúc này mới luôn ở đây chăm sóc cô.

Tuy rằng xem dáng vẻ của ba Tần mẹ Tần, phiên này cô giải thích cũng không phải là chuyện khó khăn gì, nhưng Tần Dịch trong lòng tốt xấu thoải mái hơn nhiều.

Hắn trước nay đều thích Dĩ Nhu, mặc dù...... Mặc dù hiện tại đối phương lựa chọn sai lầm cũng là giống nhau.

Dung Tự cảm giác được độ hảo cảm của Tần Dịch lại tăng lên 10, không khỏi cảm thán độ hảo cảm của người này không khỏi cũng quá xoát chút, không chỉ có như thế, còn không mang thù, phía trước Dung Tự đối hắn trêu cợt, cũng đều không để ở trong lòng, này còn chưa tính, như cũ toàn tâm toàn ý mà chiếu cố cô, mua cho nàng đồ ăn khoảng thời gian trước vẫn luôn thích ăn về.

Hai người một người liền quên mất chính mình trước đây đối với đối phương tâm kế thâm trầm đánh giá, một người khác cũng bỏ qua trong lòng những lời mắng rủa đối phương là lốp xe dự phòng, xem như trở thành bạn bè!

Ước chừng nằm ở viện cũng được hai tuần, khi Tần Dịch đẩy Dung Tự ra ngoài phơi nắng, hai người đồng thời nhìn thấy bởi vì chạy bộ mà một thân Giang Thừa Diệc đang chật vật đứng trước mặt hai người cách đó không xa, thở hổn hển, sau đó trên mặt kích động, hướng về hai người đi tới.

Dường như đi đến trước mặt hai người trong nháy mắt, hắn liền lập tức quỳ một gối đến trên mặt đất, theo sau một chút liền đem cả người Dung Tự ôm vào trong ngực.

"Anh rất nhớ em......"

Thấy thế, Dung Tự tỏ vẻ không có gì, Tần Dịch cảm thấy có chút chân tay luống cuống lên, nói câu tôi đi mua đồ uống, liền lập tức bước nhanh mà đi ra.

Đi thẳng đến đần độn tới quầy bán quà vặt, nhớ Dung Tự ngày thường thích nhất uống nước trái cây, cả người mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại.

Hắn cũng không quá hiểu chính mình rốt cuộc là có chuyện gì? Khi Giang Thừa Diệc xuất hiện trong nháy mắt, chỗ sâu trong đáy lòng thế nhưng lại sinh ra một bài xích lỳ lạ.

Khả năng hai anh em Giang gia trong mắt hắn đều không phải là người tốt gì a!

Tần Dịch tự nói với bản thân mình như vậy, đem cảm giác khó chịu sâu trong đáy lòng kia nỗ lực mà áp chế xuống.

Mà ở một đầu này, sau khi từ bỏ công lược Tần Dịch, Dung Tự đã sớm đóng chế độ nhắc nhở mức độ hảo cảm, tự nhiên không biết đến đối phương đang rối rắm.

Tới lúc Tần Dịch vừa cầm ba chai nước mới mua đi đến chỗ ngoặt, Giang Thừa Diệc bỗng nhiên tức giận rống lên.

"Dung Tự, em đừng nghĩ đến hắn, vô dụng, anh trai anh tháng sau là kết hôn với Dĩ Nhu rồi! Em nghĩ cũng vô dụng! Em với hắn mà nói đã là quá khứ, em biết không?"

Nghe vậy, bước chân Tần Dịch dừng lại, tay cũng không tự chủ được mà nắm chặt theo.

Dĩ Nhu muốn cùng...... Giang Thừa Minh kết hôn?

"Em cùng anh rời khỏi nơi này được không? Chúng ta mang theo em trai em cùng đi nước ngoài, về sau không bao giờ đã trở lại được không?"

Nghe đến đó, tay Tần Dịch lại là căng thẳng, thậm chí chính hắn cũng không rõ chính mình rốt cuộc đang khẩn trương cái gì.

"Dung Tự, anh biết, là anh có lỗi với em, lúc trước trong lúc em không biết chuyện gì, theo đuổi em, đuổi tới lúc sau lại coi em là thế thân của Dĩ Nhu, về sau......"

"...... Về sau biết được tin tức của Dĩ Nhu, lại yêu cầu em đi câu dẫn anh trai anh, em không muốn anh liền lấy sinh mạng người em trai đang bị bệnh ra uy hϊếp em, thậm chí em bị anh trai anh vứt bỏ ở hôn lễ cũng có nguyên nhân ở anh, lúc em cần anh nhất, anh lại giống như người nhu nhược ra nước ngoài trốn tránh, không ở cạnh em...... Dung Tự...... Chắc chắn em rất hận anh, không thể cho anh thêm một cơ hội sao? Anh chỉ nghĩ...... Chỉ nghĩ muốn có cơ hội một lần nữa bắt đầu lại......"

Giang Thừa Diệc vừa dứt lời, hai người bỗng nhiên liền nghe thấy một tiếng phịch, sau đó là một chai nước trái cây trực tiếp lăn đến bên chân Dung Tự.

Cô ngẩng đầu nhìn qua, thấy Tần Dịch đang đứng ở chỗ ngoặt, mặt lộ vẻ phức tạp mà nhìn cô.

Xung quanh yên tĩnh trong nháy mắt.