Chương 31: Ảnh hậu cùng đường bí lối (8)

Edit: LINH

Dung Tự nhìn Diệp Hiên Ca sau khi cười xong, đã đi xuống xe, sau đó vòng qua đầu xe giúp cô mở cửa xe, đồng thời thân sĩ mà đem tay che trên trần xe, để tránh cô bị đυ.ng trúng đầu.

Thấy thế, Dung Tự thật sâu nhìn thoáng qua nam nhân trước mặt, mỉm cười đáp lại anh ta, vươn một tay khác đi ra.

Kim Bích Các, xem bộ dạng không giống như là nhà hàng Tây, mời cô tới ăn đồ ăn Trung Quốc sao?

Không hiểu sao, đầu Dung Tự lại bị ba chữ thịt kho tàu spam, tưởng tượng một chút Diệp đại ảnh đế ăn xong một đĩa thịt kho tàu, bộ dạng mặt mày hớn hở, Dung Tự không tự giác mà rùng mình.

Cô cảm thấy cô vẫn có chút chưa điều chỉnh được trạng thái của mình sau khi từ quá khứ trở về, thế cho nên ngồi xuống ghế nhìn người phục vụ bên cạnh, bật thốt lên liền hỏi, "Không biết nơi này của các người có món nổi tiếng gì? Thịt kho tàu có không?"

Nói xong cô thiếu chút nữa cắn luôn đầu lưỡi của chính mình, làm bộ không thèm để ý mà uống lên miếng nước, căn bản là không nghĩ ngó xem biểu tình của Diệp Hiên Ca, càng thêm không chú ý đến người phục vụ giật mình ngây ngốc sau đó chớp mắt một cái, biểu tình dường như nhận được cái tin tức trọng đại gì.

"Phốc......" Diệp Hiên Ca nghẹn cười một tiếng, buông xuống thực đơn trong tay, sau đó nhìn về phía người phục vụ đứng ở một bên trong mắt không kìm nén được hưng phấn, "Xin chào, chúng tôi chọn món này, món này...... Ừm, tốt nhất là đem lên cho tôi một đĩa thịt kho tàu......"

Cuối cùng ba chữ được anh ta nói phá lệ có từ tính, giống như là bắt được sở thích nhỏ mà đường đường ảnh hậu không muốn để người biết.

Nghe vậy Dung Tự liền ở trong lòng mắt trợn trắng, đừng tưởng rằng gầy đi rồi, tôi liền không nhớ rõ bộ dáng thỏa mãn lúc trước của anh một hơi ăn sạch sành sanh cả bàn thịt kho tàu, đây còn không phải là thói quen của tôi cùng cậu nhóc mập mạp anh đây cùng ăn cơm sao, rốt cuộc là ai không muốn sở thích nhỏ của mình để người khác biết a!

Dung Tự cứ mãi mê suy nghĩ, thế nhưng có chút không khống chế được mà thập phần tự nhiên gấp một miếng thịt kho tàu vừa mang lên bỏ vào chén của Diệp Hiên Ca.

Mới vừa bỏ vào chén, tay Dung Tự liền cứng đờ.

Cô lúc trước còn nghĩ rằng quay về quá khứ là cái thứ tốt, tuy rằng giá cả rất đắt, lại có thể mỗi thế giới dùng một lần, sau này mặc kệ có bao nhiêu thế giới cô đều có thể dùng, cũng coi như là đáng giá, ai biết phế đồ vật này thế nhưng còn có tác dụng phụ, cô có chút không thoát ly được nhân vật Quý Minh Lâm này, thấy Diệp Hiên Ca liền không tự chủ được mà muốn dùng phương thức lúc trước đối đãi với anh ta, cũng không biết một lát về nhà ngủ có thể tốt lên hay không.

Dung Tự tận lực tự nhiên mà thu hồi tay của mình, "Khụ, cậu...... Cậu ăn nhiều một chút...... Khụ......"

Còn tưởng rằng Diệp Hiên Ca sẽ trêu ghẹo Dung Tự cô, ngẩng đầu liền thấy Diệp Hiên Ca ngơ ngẩn mà nhìn trong chén của mình màu sắc hương vị đều hoàn mỹ, thịt mỡ vừa đủ, giống như là trong hồi ức.

Có thể là cảm giác được ánh mắt của Dung Tự, đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó lạnh nhạt hướng về phía cô mỉm cười, sau đó kẹp miếng thịt lên liền bỏ vào trong miệng, thậm chí cũng chưa nhai liền nuốt đi xuống.

"Có thể Dung đại ảnh hậu không biết, tôi trước nay đều là tín đồ của chủ nghĩa ăn chay, không thích ăn thịt, đặc biệt là thịt kho tàu."

Vừa nghe lời này, Dung Tự liền nhíu mày, cô nhớ rõ trước khi rời đi, Diệp Hiên Ca còn tràn đầy tin tưởng mà muốn tới Yến Kinh tìm cô, như thế nào mới như vậy một thời gian, liền lại không vui đâu?

Bởi vì khúc nhạc đệm thịt kho tàu, cảm xúc của Diệp Hiên Ca dường như luôn không quá cao, thân phận và tính cách bây giờ của Dung Tự cũng không cho phép cô chủ động tìm người khác đáp lời, thế cho nên suốt cả buổi cơm, hai người cơ bản đều là yên lặng không tiếng động, mà đĩa thịt kho tàu đó hai người ai cũng không có động một chiếc đũa qua.

Sau khi bữa cơm chấm dứt, cũng cảm nhận được ánh đèn flash của paparazzi ở một bên, bọn họ lúc này mới trao đổi ánh mắt hiểu biết lẫn nhau rồi lên xe nghênh ngang rời đi.

Hiện tại Diệp Hiên Ca đang là lúc đi lên, mới vừa được danh hiệu ảnh đế, vị trí vẫn chưa vững chắc, nhu cầu cấp bách là cần tác phẩm tiếp theo chứng minh thực lực của anh ta, nhân tiện tăng lên địa vị.

Mà Dung Tự phần lớn cũng là vì bộ phim, phim điện ảnh của Dung Tự cô, giải thưởng muốn đoạt được, doanh thu phòng bán vé cũng muốn tăng cao, cho nên lăng xê là ắt không thể thiếu, mà hiện tại là thời điểm thích hợp nhất để lăng xê, đó là tình yêu giả giả thật thật của cô cùng Diệp Hiên Ca.

Đương nhiên, công lược cũng là một nguyên nhân trong đó.

Một bữa cơm cực khổ kết thúc, Diệp Hiên Ca cũng chỉ tăng 5 điểm hảo cảm thôi, hiện tại độ hảo cảm 25, không cao không thấp, xem như quan hệ xa lạ có chút quen thuộc.

Mà Diệp Hiên Ca về đến trong nhà, bỗng nhiên không hiểu sao bắt đầu lục tung lên, sau đó rốt cuộc ở tầng chót nhất của ngăn tủ phát hiện một cái hộp nhỏ trong đó có một cái đồng hồ điện tử sớm đã không còn phản ứng.

Diệp Hiên Ca ngã vào trên giường, yên lặng nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay này.

Kiểu dáng xưa cũ, bề mặt thậm chí còn mang theo chút vết rạn, thậm chí dây đồng hồ còn đứt mất một đoạn, mặc dù như vậy, anh ta vẫn là đem nó tiến đến bên môi nhẹ nhàng in lại một nụ hôn, giống như năm đó, cô gái kia trước khi rời đi đặt nụ hôn nhẹ nhàng ở trên trán anh ta.

Rồi sau đó những chuyện mà hắn đã trải qua nhanh chóng hiện lên trong đầu hắn.

Quý Minh Lâm đi rồi, hắn tiếp tục duy trì cuộc sống lúc trước có cô, như cũ buổi sáng mỗi ngày chạy bộ, giữa trưa đi ăn ở căn tin, buổi tối một người lẹp xẹp lẹp xẹp mà về nhà, đi học, rồi lại tan học.

Có thể nói đó là hắn từ khi sinh ra đến giờ lần đầu tiên nếm tới cái gọi là cô đơn, chính là Quý Minh Lâm đã sớm rời đi, đi Yến Kinh.

Cho dù hắn khóc đến mức nào, cũng không lại có người móc ra một quả tảo đỏ dỗ dành hắn, sáng sớm bồi hắn chạy bộ, mang cho hắn sữa bò, nghe hắn đọc chậm những phát âm ghép vần cổ quái đó, sau khi tan học nắm tay hắn đi dọc theo con đường về nhà, thậm chí khi hắn chịu oan uổng, chịu ủy khuất, đứng ra, mỉm cười là có thể giải quyết tất cả sự việc.

Đồng hồ này cũng coi như là ràng buộc duy nhất của hai người, còn là bị người làm hỏng, người nọ coi như là tên vô lại có tiếng trong lớp, giống như hắn đều là tên vô lại, nhưng lại cùng hắn bất đồng chính là, hắn ta có rất nhiều bạn bè, tuỳ tùng, đồng bọn chơi với nhau đặc biệt tốt, lúc Tần Khả Phi đỏ con mắt ở lớp học xin lỗi, hắn ta vẫn luôn muốn tìm một cơ hội trêu cợt hắn, kết quả làm hắn ta thấy đồng hồ này.

Không biết trải qua tay của bao nhiêu người, lại không biết bị bao nhiêu người dẫm quá, tất cả mọi người nhìn hắn cười, bao gồm Tần Khả Phi, vẫn luôn nhấp miệng cười. Tất cả mọi người cùng thưởng thức bộ dáng chật vật của hắn, chờ hắn thở hồng hộc rốt cuộc đem đồng hồ cướp được về tay, nó cũng không còn sáng nữa, dây đồng hồ cũng bị người kéo hỏng một đoạn.

Hắn lúc ấy nghẹn đến rất khó chịu, muốn khóc, nhưng lại không nghĩ làm đám quỷ chán ghét này thấy, vì thế liền lại chạy tới công viên phụ cận trường học khóc một trận to, từ nay về sau mặc kệ gặp được khó khăn gì, sự tình khó tiếp thu đến đâu, hắn cũng chưa rớt một giọt nước mắt.

Sau này hắn lên lớp ba, học viết thư, từ giáo viên của Quý Minh Lâm nơi đó hỏi thăm tới địa chỉ của cô, viết phong thư đầu tiên của cuộc đời gửi đi ra ngoài, đáng tiếc ước chừng đợi nửa tháng cũng chưa có người hồi âm trở về, sau này lại phong thư thứ hai, phong thư thứ ba, suốt một năm hắn đều viết thư cho cô, đáng tiếc đối phương trước sau đều không có tin tức, hắn chính là có ngốc, cũng biết người nọ vô cùng có thể là đã quên hắn, ai có thể nghĩ đến địa chỉ kia là giáo viên đó bị hắn cuốn lấy làm phiền mà thuận miệng bịa đặt ra đâu.

Ước chừng tiểu học kết thúc, bởi vì ông bà nội được thân thích khác tiếp đi, hắn cũng chuyển trường đi theo, mà tên Quý Minh Lâm này cũng giống như theo thời gian dần dần vùi lấp ở trong ký ức của chính mình, dần dần biến mất......

Chỉ có chính hắn biết từ nay về sau hắn không được ăn quả táo, cũng không được ăn thịt kho tàu, trước kia yêu thích nhất là hai loại đồ ăn khác biệt này, hiện tại căn bản không thể đưa vào miệng được.

Trời mới biết hắn hôm nay là chuyện như thế nào? Không chỉ có ăn miếng thịt kia, còn không có cảm giác nôn mửa giống như trước.

Có thể là bởi vì sườn mặt quen thuộc của Dung Tự, động tác tự nhiên của đối phương, hay là bởi vì mặt khác, hắn cũng không biết rồi.

Sau khi lên đại học, hắn liếc mắt một cái cơ hồ liền nhận ra Tần Khả Phi, bất động thanh sắc mà tiếp cận, cũng không giải thích cảm giác của chính mình, thậm chí mặc kệ đối phương thích, mịt mờ mà cổ động đối phương cùng mình đi lên Yến Kinh, lại tuyệt đối không làm ra bất luận hành động thân mật gì với đối phương, tới Yến Kinh rồi hắn nổ lực hướng về phía trước, có chút danh tiếng thì lập tức bỏ rơi cô ta một mình, tùy ý cô ta ở Yến Kinh này tự sinh tự diệt, lòng tự trọng cô ta rất mạnh, tuyệt đối sẽ không để hai bàn tay trắng mà trở về, vô cùng có khả năng sẽ sa đọa, như thế thì cùng hắn có quan hệ gì đâu!

Hắn chỉ là không đoán trước được đối phương đυ.ng phải một gia hỏa mắt bị mù có tiền mà thôi.

A.

Diệp Hiên Ca đem đồng hồ gắt gao nắm chặt trong tay, nhắm hai mắt, một lát liền đã ngủ say.

Mà đầu này Dung Tự cũng về trong nhà, biệt thự này vốn dĩ hẳn là có hai người cô cùng Kiều Mặc ở, chỉ là đáng tiếc Kiều Mặc bây giờ còn ở đoàn phim trên núi, cô đành phải một người trở lại.

Một lúc sau, cô trực tiếp lên lầu một bên trong chỗ ngoặt có một gian phòng, ấn bật đèn, cứ cho là sớm đã có chuẩn bị tâm lý, đáng tiếc vẫn là không khỏi bị hoảng sợ.

Đơn giản là bên trong căn bản là trưng bày vật phẩm tư nhân của Trác Phi Bách, đối phương từng dùng dây lưng, cà vạt, áo khoác, giày, thậm chí là tất cả tạp chí về anh ta, báo chí, trên tường dán tất cả đều là ảnh chụp của anh ta, chung quanh còn có chén đũa anh ta dùng qua, khăn ăn, thậm chí là bình rượu vang đỏ anh ta uống còn sót lại một chút......

Xem nhiều thêm một cái, Dung Tự cảm thấy có chút khϊếp hoảng, toàn bộ trong phòng trừ bỏ đồ vật của Trác Phi Bách, chỉ còn lại một cái sô pha, một cái bàn trà, trên bàn trà đặt bình rượu vang đỏ, cùng một cái ly rượu.

Vô số ngày đêm, Dung Tự thường ở chỗ này mà sống mơ mơ màng màng bởi vì Trác Phi Bách một lần lại một lần yêu đương cùng người khác, khóc lóc ngủ say ở trên sô pha này, sau này vẫn là gặp được Kiều Mặc tình huống như vậy mới giảm bớt không ít, bởi vì cô có thể ôm đối phương tạm lấy an ủi, an tâm đi vào giấc ngủ.

Dung Tự yêu Trác Phi Bách, so bất luận kẻ nào đều yêu hơn.

Nhìn tâm ý cả phòng này, cô lại trầm mặc, sự thật này cô sẽ làm tất cả mọi người biết đến, hơn nữa nhất định phải khiến đối phương khắc cốt ghi tâm, khi còn sống khó mà quên được!

Dung Tự cong cong khóe miệng, sau đó chậm rãi khép lại cửa phòng, chớp mắt cả phòng một mảnh đen nhánh, tiện tay khóa cửa lại, bây giờ rốt cuộc còn không phải thời điểm cho hấp thụ ánh sáng.

Sau đó theo thường lệ mở ra Weibo của mình, đăng nhập nick phụ, dựa theo thói quen nguyên chủ ghi lại hết thảy mọi chuyện hôm nay, theo thường lệ liên lụy đến Trác Phi Bách.

Nick phụ này là nguyên chủ lập đầu tiên sau khi gặp được Trác Phi Bách, so với nick chính mấy chục triệu fan còn sớm hơn.

So với nick chính khách sáo cùng hòa nhã, nick phụ càng giống như sổ nhật ký ghi lại sinh hoạt của bản thân, chỉ có chữ viết, mà không có hình ảnh, mà mỗi một ngày đều không rời vị Z tiên sinh kia, ghi lại suốt tám năm, cũng được một chút fan quan tâm, thường xuyên có người ở phía dưới bình luận, đáng tiếc Dung Tự lại chưa bao giờ xem qua cũng chưa bao giờ trả lời.

Sau khi viết xong nhật ký Dung Tự trực tiếp ném điện thoại di động qua một bên, không bao lâu liền ngủ say, hiện tại cô rất cần thời gian thư giãn ảnh hưởng của việc quay lại quá khứ.

Sau khi ở biệt thự nghỉ ngơi cả đêm, ngày thứ hai Dung Tự mới vừa trở lại trên núi tích cực quay phim liền phát hiện ánh mắt của người trong đoàn phim nhìn cô có chút không thích hợp.

Như thế nào? Tai tiếng nhanh như vậy liền lên men sao?

Bất quá Dung Tự cô sinh ra tai tiếng chính là sự việc hết sức bình thường, mọi người nên sớm đã thấy nhiều mà quen không phải sao? Như thế nào còn sẽ có một bộ dáng kinh ngạc thậm chí là trong lòng run sợ?

Suy nghĩ một lát, Dung Tự nhăn mày một chút liền giãn ra, nghĩ tới nghĩ lui, sợ là bởi vì cô với Diệp Hiên Ca rời đi, mà khiến cho Tần Khả Phi cùng Kiều Mặc đã xảy ra tiến triển gì đi.

Phải biết rằng căn cứ theo nội dung cốt truyện mà nói, Trác Phi Bách là khí phách đùi vàng nam chính, Kiều Mặc chính là bồi nữ chính cùng nhau phấn đấu, yên lặng làm bạn ở bên người, mặc dù bản thân bị nhốt trong ma trảo của ác độc nữ phụ, vẫn như cũ là nam phụ đối với nữ chính thâm tình không thay đổi a!

Sao có thể không phát sinh một chút chuyện ái muội làm người mặt đỏ tim đập đâu?

Cho nên tối hôm qua rốt cuộc là tới một bước nào rồi?

Kết quả Dung Tự còn chưa có hỏi, cô gái bị Tần Khả Phi đoạt nhân vật Tiểu sư muội kêu tiểu Nguyệt liền trộm sờ soạng lại đây, đem sự việc tối hôm qua thêm mắm dặm muối mà nói một lần.

Dung Tự xóa xóa giảm giảm một số tình tiết, cũng có thể hoàn thiện chân tướng.

Hóa ra tối hôm qua nam nữ chính trốn đi, khiến cho đoàn phim nghỉ sớm, mà Trác Phi Bách bởi vì là tổng giám đốc của công ty nên có việc cần xử lý nên không lại đây tìm Tần Khả Phi, cho nên cô ta liền đi theo người của đoàn phim đi quán ăn nhỏ dưới chân núi, cùng ăn cơm.

Nơi này, có rất nhiều động vật hoang, nấm dại, thậm chí là dưới chân núi có nông dân dưỡng gà, vịt, cá, ba ba, tôm, cua linh tinh, có thể nói một đám người ăn miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ, đặc biệt là đạo diễn nói, chầu này do Dung Tự trả tiền, đây là cô trước khi đi nói, mọi người liền ăn càng vui vẻ.

Nhưng ai có thể nghĩ đến vui quá hóa buồn, lúc bọn họ đang ăn, dưới chân núi một đám người ồn ào kéo tới, chính là tới muốn mượn nợ ông chủ quán cơm, ông chủ nói trước kia còn một phần chưa trả cũng ồn ào không cho, um xùm qua lại, làm cho con gái lớn của ông chủ bị dọa khóc.

Nguyên bản không có quan hệ gì với đám người đang ăn cơm bọn họ, tùy ý đám người kia nháo một hồi không có việc gì sẽ rời đi, ai có thể nghĩ đến lúc này Tần Khả Phi thế nhưng xông ra ngoài, đem cô bé đang khóc lóc kia ôm vào trong lòng ngực, chỉ trích đám kia người muốn mượn nợ thì mượn nợ, làm sao có thể dọa đứa trẻ người ta khóc, còn nói bọn họ căn bản là xã hội đen, không có ai mượn nợ như bọn họ vậy!

Cái này thì hay rồi, đám người kia liền lôi kéo không cho Tần Khả Phi đi, một hai phải làm cô ta lưu lại bồi rượu, uống xong ba ly rượu bọn họ lập tức rời đi.

Cái này mà nói cái ly, căn bản là cái chén lớn thì đúng hơn, uống xong ba chén, chỉ sợ Tần Khả Phi cũng sẽ say chết, đoàn phim cơ bản không có một người dám xuất đầu, cuối cùng vẫn là Kiều Mặc tiến lên, người khác còn chưa kịp phản ứng, liền đem ba chén rượu đó uống xuống bụng rồi, được đám người kia khen vài câu hay lắm rồi rời đi, mới vừa ra khỏi cửa, cả người Kiều Mặc liền ngã quỵ trên mặt đất, đến bây giờ còn chưa tỉnh, mà Tần Khả Phi vẫn luôn ở trong phòng chiếu cố cậu ta.

Chú ý, đó là phòng Dung Tự vẫn luôn nghỉ ngơi.

Đến bây giờ hai người cũng không ra ngoài, ai biết ở bên trong đã xảy ra sự tình gì!

Nghe đến đó, Dung Tự quay đầu nhìn thoáng qua tiểu Nguyệt đó, sâu trong đáy mắt hiện lên vui sướиɠ không kìm nén được khi người khác gặp họa, nhìn thẳng đến kích động trong mắt đối phương từ từ rút đi, chậm rãi cúi đầu xuống, lúc này mới quay đầu nhìn về phía phòng nghỉ ngơi của mình, sau đó dưới sự tò mò của mọi người đi qua.

Đẩy cửa phòng ra, mày của cô ngay lập tức nhíu lại, mùi rượu nồng nặc như vậy, tất cả đồ vật bên trong căn phòng này đều không thể dùng được nữa, ngửi đều ghê tởm.

Cô đứng ở cửa chờ mùi bên trong tan hết, mới cau mày đi vào.

Kết quả mới vừa đi vào, liền thấy trên giường của mình vừa vặn có hai người đang nằm, vị trí mình ngủ lúc trước, là khuôn mặt nhỏ ửng đỏ của Tần Khả Phi đang nằm, tay cô ta đang bị Kiều Mặc gắt gao nắm chặt trong tay, đặt ở trên ngực, đầu nhỏ dựa vào bả vai Kiều Mặc, không thể không nói, tuy rằng đồng dạng là tình yêu chị em, Kiều Mặc cùng Tần Khả Phi ở bên nhau vô cùng hài hòa, giống như là một đôi yêu nhau đang ở giới giải trí cùng nhau phấn đấu, giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau, thỉnh thoảng trao cho nhau những cử chỉ ngọt ngào. Không giống với cô, vừa thấy liền biết đối phương chính là tiểu bạch kiểm mình bao dưỡng, vẫn là cái loại tiểu bạch kiểm nhẫn nhục vì trách nhiệm.

Dung Tự bị tưởng tượng bên trong đầu của mình làm cho tức cười, khóe miệng khẽ nhếch, tiến lên hai bước, trực tiếp duỗi tay nắm cái mũi Kiều Mặc, thẳng đến đối phương bởi vì thở không nổi mà đột nhiên tỉnh táo, vừa mở mắt ra, ngay lập tức thấy Dung Tự từ trên cao nhìn xuống, cười như không cười, đứng ở mép giường, ôm cánh tay nhìn cậu ta.

Dù sao mỗi ngày tỉnh lại đều sẽ thấy cô, Kiều Mặc sớm đã thấy nhiều nên không để trong lòng, theo bản năng mà nhíu mày, thực mau liền cảm thấy có chút không thích hợp, cả người đột nhiên xoay qua, sau đó giống như là bị thứ gì đột nhiên bắn trúng làm cả người hoảng loạn.

Dung Tự cụp mi mắt.

Mà Tần Khả Phi cũng không phải chết, tự nhiên bị động tác kịch liệt này đánh thức, bởi vì tư thế vấn đề vừa mở mắt ra thấy đầu tiên là Kiều Mặc, nháy mắt trên mặt hiện lên biểu tình kinh hỉ, sau đó không coi ai ra gì mà liền hướng Kiều Mặc nhào tới.

Đệch!

Dung Tự theo bản năng ở trong lòng huýt sáo.

"Cậu rốt cuộc tỉnh......"

Đáng tiếc, mỹ nhân nhào vào trong ngực còn chưa đυ.ng tới góc áo của cậu ta, đã bị đối phương hoảng sợ mà một phen đẩy ngã ở trên giường, đồng thời, đôi mắt kinh hoảng thất thố nhìn thoáng qua Dung Tự.

Cũng là ở ngay lúc này, Tần Khả Phi thấy được Dung Tự tồn tại, đôi mắt bất chợt trừng lớn, vội vàng ngồi dậy, "Chị Dung Tự, chị ngàn vạn đừng hiểu lầm, em, em cùng Kiều Mặc không có gì, tối hôm qua đều là do chính em không biết mạnh yếu, nếu không phải nhờ Kiều Mặc em rất có thể liền có chuyện, sau đó cậu ấy bên này không ai chiếu cố, em mới lại đây chiếu cố cậu ta, tối hôm qua không có phát sinh sự tình gì, em cũng là do quá mệt nhọc, mới lên giường, thật sự sự tình gì cũng chưa phát sinh qua......"

Tuy rằng Tần Khả Phi nói năng lộn xộn, nhưng Dung Tự vẫn là nghe rõ cô ta nói, thấy đối phương gấp đến độ nước mắt đều chảy ra.

Dung Tự cười nhìn cô ta, "Hiện tại, đi ra ngoài."

"Không phải, chị Dung Tự, chị tin em, em thật sự không có......"

"Như thế nào? Vẫn là nghĩ bây giờ buộc tôi tha thứ cho cô hay là thế nào? Được thôi, tôi tha thứ cho cô, cũng tin tưởng cô nói, không hiểu lầm, đi ra ngoài đi!"

"Hả......"

Tần Khả Phi nhìn cô, trong khoảng thời gian ngắn lại có chút không biết nên nói cái gì cho tốt, muốn người ta tin tưởng, chị ấy nói tin chính mình, cầu tha thứ cũng tha thứ, cũng chưa nói hiểu lầm, cô còn có thể thế nào, cũng chỉ có thể đi.

Chờ cô ra cửa phòng còn có chút nghĩ không ra, sự tình như thế nào liền dễ dàng giải quyết như vậy đâu?

Dung Tự chờ Tần Khả Phi đi rồi, đem tầm mắt chuyển hướng qua Kiều Mặc, đối phương thế nhưng liền không tự chủ được mà toàn thân căng thẳng.

Thấy thế, Dung Tự nhíu nhíu mày, duỗi tay muốn sờ trán đối phương, lại không nghĩ tới cậu ta theo bản năng mà né tránh.

Dung Tự càng nhíu chặt mày, giữ chặt cánh tay đối phương một chút liền buông ra.

"Được rồi, tôi không buồn bực, cậu buồn bực cái gì? Tôi nhìn độ ấm của cậu, một lát còn không khỏe liền cùng tôi đi bệnh viện, cậu trước nay không uống rượu trắng, lỡ như tối hôm qua cồn quá liều thì sao, không chết là do cậu phúc lớn mạng lớn, nào, há miệng."

Dung Tự từ trong túi bên cạnh lấy ra nhiệt kế, đưa tới bên miệng Kiều Mặc, lại thấy cậu ta ngậm chặt miệng, ngẩn ngơ mà nhìn cô, cũng không há miệng, Dung Tự than một tiếng.

"A!"

Làm động tác bảo cậu ta mở miệng, giờ phút này nhìn qua phá lệ đáng yêu!

Trong lòng chớp mắt hiện lên ý niệm này làm Kiều Mặc có chút hoảng sợ, ngay sau đó đầu quả tim run lên, ý niệm như vậy liền hoàn toàn tan thành mây khói, miệng lại theo bản năng mà mở ra.

Dung Tự nhẹ nhàng cắm nhiệt kế vào, sau đó kêu Kiều Mặc nằm ở trên giường không được lộn xộn, miệng cũng ngậm lại, người liền đi ra ngoài.

Một lúc sau lại tiến vào, trong tay bưng ly nước, cùng một chén cháo nhỏ.

Thấy Kiều Mặc ngẩn người nhìn lại đây, cô tiến lên đem nước cùng cháo đặt một bên ở trên

bàn, sau đó duỗi tay đem nhiệt kế rút ra.

Nhìn nhiệt độ, hơi thở, liền đem nước đưa tới trong tay Kiều Mặc.

"Đây là nước mật ong, giải rượu, cậu uống trước, uống xong rồi, chỗ này có chén cháo, cũng ăn biết không? Tôi giúp cậu xin nghỉ với đạo diễn, buổi sáng cậu ở chỗ này ngủ một giấc, buổi chiều lại bắt đầu làm việc, biết không?"

Nói xong Dung Tự liền đi ra ngoài.

Cái này làm Kiều Mặc gấp đến độ ngay lập tức buông xuống cái ly trong tay, giọng khản đặc vội vàng hỏi, "Cô đi đâu?"

"Tôi? Đi ra ngoài hít thở không khí, một lát phải đóng phim, tôi cũng nên trang điểm, nhớ rõ sau khi thức dậy đem phòng quét tước sạch sẽ, đồ trên giường đều đổi đi cho tôi, người khác ngủ qua thật sự ghê tởm!"

Nói xong, muốn đi ra ngoài.

"Dung Tự!"

Ai ngờ Kiều Mặc lại ở phía sau hét lớn một tiếng, "Tôi cùng cô ấy thật sự không có gì......"

Người khác ngủ qua không chỉ có chăn, còn có hắn, chẳng lẽ......

"Tôi biết......"

"Không phải, cô không biết, chúng tôi thật sự không có gì, tôi sẽ dọn dẹp phòng, đổi chăn, về sau, về sau tuyệt đối sẽ không có về sau, xin cô tin tôi!"

Kiều Mặc không rõ tại sao mình sẽ nói như vậy, nhưng hiện tại hắn đang trong giai đoạn muốn lên vị trí cao, muốn nổi danh, muốn kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, nhất định phải cúi đầu. Đúng, chính là lý do này, vì mẹ, vì chính mình sau này, hắn cần thiết phải cúi đầu với Dung Tự, không có gì khó khăn hết, phải, đây hẳn là cái giá hắn phải trả.

Nghe vậy, Dung Tự cảm nhận được hệ thống bên trong nhắc nhở độ hảo cảm của Kiều Mặc xảy ra rối loạn, lại quay đầu nhìn thấy tay đối phương nắm chặt thành nắm đấm, cười lạnh, thay đổi bất thường, con nít chưa đủ lông đủ cánh!

"Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi ra ngoài!"

Dung Tự chưa nói tin tưởng, cũng chưa nói không tin, sao phải nói một câu tin tưởng để cho trong lòng người ta thoải mái đâu! Cô liền không nói, cho ngươi nghẹn chết cái thằng nhãi ranh không tim không phổi!

Mà nhìn thấy Dung Tự rời đi, Kiều Mặc trong lòng không hiểu sao liền hiện lên một tia kinh hoảng thất thố, thế nhưng để chân trần từ trên giường xuống nền nhà.

"Dung Tự!"

Đối phương cũng không có ý đáp lại, hiện tại cái bộ dáng này của hắn lại không tiện đi ra ngoài, nhớ ra trong lòng Kiều Mặc quýnh lên, một quyền liền đánh vào vách tường ở bên cạnh, đứng tại chỗ ngẩn ra một lúc lâu mới trở lại mép giường, đầu tiên là uống một ngụm nước mật ong, lại bưng lên chén cháo sớm đã lạnh, một hơi ăn sạch.

Sau đó liền bắt đầu dọn dẹp vệ sinh, đầu tiên chính là giường đệm, Dung Tự có bao nhiêu thói quen ở sạch hắn không phải không biết, trừ bỏ hắn, người khác căn bản là không thể đυ.ng vào giường của cô, ngay cả người hoàn toàn sạch sẽ cũng không được!

Hắn đem tất cả đồ vật trên giường đều xốc xuống dưới, sau đó lập tức chìm đắm vào bên trong chuyện dọn dẹp, Kiều Mặc trước đó còn hơi có chút đau đầu, làm tới đổ mồ hôi, đau đầu cũng đỡ hơn.

Mà bên này Dung Tự hoàn toàn nhập vai vào cảnh quay lần đầu tiên gặp gỡ nam chính Diệp Trọng do Diệp Hiên Ca thủ vai.

Ma giáo Thánh Nữ không ai bì nổi thế mà bị người tính kế trọng thương chạy ra, vô tình gặp được cùng cảnh ngộ chính phái thiếu hiệp bởi vì tuyệt thế võ công Vô Sương kiếm phổ mà chạy trốn khắp nơi, trời xui đất khiến, song song rơi xuống vực, thậm chí còn bị người truyền là chết vì tình.

Mà hiện tại chủ yếu là sinh hoạt dưới vực sâu, Thánh Nữ Cơ Dạ Tuyết trọng thương, Diệp Trọng không đành lòng, dùng nội công tâm pháp gia truyền chữa thương cho nàng, đúng vậy, phải cởϊ qυầи áo.

Cảnh quay của nam nữ chính cũ kỹ như vậy đấy.

Chẳng qua cởϊ qυầи áo ở đây cũng không phải thuần túy là ý trên mặt chữ, là có mặc áo che ngực, nhưng da thịt hai người vẫn là có chạm nhau.

Nghĩ đến không lâu trước đây hai người còn cùng nắm tay đi ăn sạch sẽ ở căn tin, trong nháy mắt liền đến cảnh tượng như bây giờ, Dung Tự thập phần hiếm có mà cười một trận, làm cho đạo diễn ở một bên nhìn cũng ngây ngẩn cả người, rốt cuộc Dung Tự chính là có tiếng một lần là qua, tình huống như vậy thật sự khó có được, nói chỉ là chữa thương có cái gì buồn cười?

Cười vài Dung Tự cũng cảm thấy không ổn, lập tức xoay người nhìn Diệp Hiên Ca vài lần, nhìn đến lúc đối phương cảm thấy có chút kỳ quái, lúc này mới ho nhẹ một tiếng, xây dựng tốt tâm lý lại lần nữa nhập vai vào.

Chẳng qua bởi vì ảnh hưởng của việc cười trước đó, cảnh này vốn nên đề cập đến sinh tử nguy hiểm, thế nhưng bị hai người giải quyết nguy hiểm mang theo chút tình thú, không có cảm giác thù địch trước đó, mà là mang theo một ít cảm giác trời sinh một đôi, số mệnh ngọt ngào.

Rõ ràng lúc trước tuyển nhân vật, hai người này đạo diễn còn có chút không xem trọng, hai vị này chỉ được cái bề ngoài, hiện tại xem ra, ảnh đế ảnh hậu chính là ảnh đế ảnh hậu, hai người nhìn qua cực kỳ xứng đôi, đám lão gia hỏa bọn họ nhìn hai người phối hợp vai diễn đều không khỏi có chút muốn cho hai người trẻ tuổi này đi đến cùng nhau, trong lòng càng không khỏi vui vẻ nở hoa, lúc này bọn họ còn không lấy vài cái cúp về liền thẹn với diễn xuất của Dung Tự cùng Diệp Hiên Ca, vì thế càng thêm ra sức làm việc.

Ngay cả đứng ở một bên nhìn, Tần Khả Phi đối với Diệp Hiên Ca nhìn không thuận mắt đều không khỏi có chút kinh ngạc, cảm thán trước diễn xuất của hai người này, thật sự làm cho người ta kinh diễm, đưa tất cả mọi người chỉ lướt nhìn đều đưa đi vào.

Mà Diệp Hiên Ca cũng có chút kinh ngạc, rõ ràng hắn cũng không nghĩ xử lý như vậy, nhưng ai biết cả người hắn trực tiếp chạy theo tiết tấu của Dung Tự, đối phương dường như cực kì quen thuộc một ít động tác mờ ám của hắn, biểu tình nhỏ nhất, cũng làm ra xử lý tương ứng, khiến cho cảnh diễn này mượt mà tự nhiên hơn so với dự đoán của hắn.

Thời gian quay phim luôn trôi qua rất mau, màn đêm lặng yên buông xuống, buổi chiều Kiều Mặc cũng đã quét dọn sạch sẽ ra tới, bỏ qua ánh mắt mọi người, hắn vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Dung Tự, chỉ là đáng tiếc cảnh quay của cô quá nhiều, hơn nữa trạng thái bây giờ của cô và Diệp Hiên Ca đang tốt, vẫn luôn quay đến 11 giờ tối mới rốt cuộc kết thúc công việc.

Mà Kiều Mặc nhìn Dung Tự ăn chút gì đó, rồi hướng về phòng nghỉ tạm của bọn họ đi tới, nhìn bóng của đối phương bị ánh đèn phía xa kéo dài ra, trong lòng thế nhưng liền khẩn trương lên, sau đó thấy đối phương vào cửa, ngáp nhẹ một cái, sau đó tẩy trang rồi lên giường.

Hắn vội vàng tắt đèn, cũng đi lên theo, đầu tiên là thử chạm vào cánh tay Dung Tự, thấy cô không có phản ứng, lúc này động tác mới nhẹ nhàng từ từ mà đem cô ôm vào trong lòng ngực, ôm thật chặt, sau đó trợn tròn mắt nhìn trần nhà toàn màu đen trên đỉnh đầu.

Vẫn là hương vị trên người Dung Tự dễ ngửi!

Không hiểu sao, trong đầu hắn liền hiện lên ý niệm như vậy.

Dung Tự cũng nhân thể sờ áo trước ngực cậu ta, khóe miệng lơ đãng mà nhếch một cái.

Đánh một cái tát cho một quả táo ngọt, từ xưa đến nay đây là khuôn vàng thước ngọc* dùng để lung lạc lòng người, đặc biệt là đối phó người đơn thuần như vậy, thậm chí là con nít ngu xuẩn tóc còn chưa mọc.

(*)cái được gọi là mẫu mực hoàn mĩ nhất cần phải noi theo.

Woa, độ hảo cảm trực tiếp tăng đến 10.

Kiều Mặc thuộc về cái loại giai đoạn trước khơi thông, giai đoạn sau tốc độ liền tăng nhanh.

Cô, không vội.

Ngày thứ hai, Trác Phi Bách đã biến mất suốt ba ngày rốt cuộc xuất hiện.

Như cũ vẫn là cái loại bộ dáng tiêu sái ăn chơi, chỉ là Dung Tự sáng sớm vừa mới tỉnh dậy đi lại đây, liền thấy anh ta cùng Tần Khả Phi đứng ở cách đó không xa giống như đang tranh chấp cái gì đó.

Cô rót cho mình ly nước ấm, dựa nghiêng trên cạnh cửa, cười tủm tỉm mà nhìn hai người bọn họ.

"...... Cô hiện tại là bạn gái của tôi! Chẳng lẽ tôi còn không quan trọng bằng diễn kịch thối nát này? A, cô cho rằng không có tôi thì cô có thể diễn xuất như Dung Tự sao, bây giờ mang cô tham gia một cái tiệc tối cũng không được có phải hay không, tôi chưa bao giờ coi cô là món đồ chơi kêu đến thì đến bảo đi thì đi, tôi khi nào đem cô trở thành món đồ chơi? Vẫn là cô tự cho mình cái địa vị như vậy? Hả? Hơn nữa, tôi chính là đem cô trở thành món đồ chơi, Tần Khả Phi cô còn có thể nói một chữ không sao? Cô cho rằng chính mình là ai!"

"Anh nói chuyện đừng quá phận!"

"Tôi quá phận! Tôi đây chỉ là yêu cầu bình thường mà thôi, cùng tôi cùng nhau, tiện nghi cô chiếm, hiện tại ngay cả làm bạn với tôi tham dự một cái tiệc tối từ thiện nho nhỏ đều không được sao? Tôi sau này muốn cô lên giường phục vụ, cô chưa đến nửa đêm thì đem tôi gϊếŧ chết! Hiện tại một câu, được hay là không được!"

"Tôi phải đóng phim, tôi không nói không được, chỉ là hôm nay không được!"

"Tiệc từ thiện của người ta làm sao mà điều chỉnh dựa theo thời gian của cô hả? Tần Khả Phi cô có phải hay không quá đề cao chính mình!"

"Bốp!"

Một cái tát vang dội, Dung Tự thiếu chút nữa không khống chế được, trực tiếp huýt sáo một tiếng, còn tốt cô còn khắc chế được, nhưng thật ra những người khác của đoàn phim cũng dậy sớm, động tác của mọi người dừng lại, giống như có người ấn nút dừng vậy, nhưng tất cả mọi người đều là cao thủ, vài giây sau mọi người ai nên làm gì thì làm, chỉ là cơ bản đều tránh xa hai người Tần Khả Phi cùng Trác Phi Bách, sợ gặp tai ương của cập cá trong chậu.

Cuối cùng còn dư lại một mình Dung Tự, cầm ly trà tráng men ở một bên vui sướиɠ hài lòng mà xem diễn.

Mà Tần Khả Phi bởi vì nhất thời tức giận mà đánh Trác Phi Bách một cái tát biểu tình rõ ràng có chút hoảng loạn, nhưng lòng tự trọng của cô chống đỡ tuyệt đối không thể xin lỗi trước, đây là vấn đề nguyên tắc, mặc kệ Trác Phi Bách sau này là bạn trai cô cũng được thậm chí là bạn bè bình thường cũng tốt, tôn trọng là cần thiết, vấn đề này là không thể thoái nhượng, anh ta mở miệng là vũ nhục, chính mình còn đưa cái mặt dâng lên, cô còn là người sao!

Trác Phi Bách đứng ở đối diện liền vươn đầu lưỡi liếʍ khóe miệng, ngẩng đầu cười lạnh, cũng không phải cái loại não tàn tổng tài, cô đánh tôi sao, từ nhỏ đến lớn cũng không có người dám đánh tôi, cô ta rất đặc biệt thì sao, giơ tay lên mắt thấy một cái tát phải đánh trở về.

"Này!"

Dung Tự mở miệng trực tiếp liền ngăn lại động tác của anh ta.

"Phi Bách, nơi này chính là đoàn phim, nhiều người nhiều miệng, hơn nữa người ta, là con gái!"

Nghe vậy, ánh mắt Trác Phi Bách giật giật, giơ tay lên lại thả xuống dưới, vươn ra ngón tay chỉ Tần Khả Phi, "Cô...... A......"

Lại cười lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài, lúc đi ngang qua bên người Dung Tự, trực tiếp liền giữ tay cô lại, mang theo cô ra bên ngoài.

Dung Tự tiện thể buông ly trà tráng men của mình, cùng đi ra ngoài, cũng không hỏi nhiều, dù sao mới vừa rồi cô nghe được cũng không sai biệt lắm, tiệc tối từ thiện sao, vừa lúc, ngày hôm qua cô đóng phim cũng có chút mệt mỏi.

Hai người tay nắm tay như vậy mà đi ngang qua toàn bộ đoàn phim, Kiều Mặc thấy, đuổi theo hai bước liền ngừng lại, Diệp Hiên Ca cũng tiện thể buông kịch bản của mình, ánh mắt vẫn luôn đuổi theo bóng dáng Dung Tự, chờ đến sắp biến mất không thấy, lúc này mới thu hồi ánh mắt, cười khẽ một tiếng, lắc lắc đầu.

Mà Dung Tự đi theo Trác Phi Bách lên xe của anh ta, nhìn đối phương lên xe liền trực tiếp bóp còi, nháy mắt âm thanh bén nhọn của loa vang lên.

Dung Tự thấy bộ dáng của anh ta như vậy liền cúi đầu xuống bắt đầu chơi đùa với bộ móng tay, giống như người nóng nảy điên cuồng bên cạnh không có một chút quan hệ nào với cô.

Chờ phát tiết xong tức giận của bản thân Trác Phi Bách chuyển đầu qua, thấy Dung Tự không biết từ nơi nào lấy ra cái bấm móng tay, đang nghiêm túc ở đó mà cắt móng tay của mình, nháy mắt liền cảm thấy tất cả tức giận như biến mất vào không khí, bài trừ không còn một mảnh, thậm chí còn có chút dở khóc dở cười.

"Xem anh tức giận như vậy em tại sao không an ủi anh?"

Trời mới biết, như thế nào nhiều nữ nhân như vậy lại khiến cho hắn gặp phải hai cái kỳ ba này, đổi thành những nữ nhân trước kia của hắn, nghe hắn nói mang cô ta đi tiệc tối, kia còn không chạy thật nhanh đi trang điểm cho bản thân, đừng nói đóng phim, phẫu thuật chỉ sợ đều phải xếp sau, thấy hắn tức giận, càng dùng hết thủ đoạn đi dỗ dành hắn, sợ hắn có một chút không vui!

Hai vị này khen ngược, một cái hận không thể vì sự nghiệp đóng phim dang hiến toàn bộ bản thân, ngay cả hắn đều phải dẹp sang một bên, một cái thì gặp hắn đang nổi giận, còn vui vẻ thoải mái mà cắt móng tay của mình, mới vừa rồi còn ở bên cạnh xem diễn, đừng tưởng rằng hắn tức giận liền không chú ý tới.

"Lại không phải em chọc anh tức giận!"

Dung Tự quay đầu xem anh ta, buông tay, vẻ mặt vô tội.

"Hơn nữa anh cũng biết anh, một khi tức giận lên tới đỉnh đầu, ai khuyên thì người đó xui xẻo, em trước kia lại không phải chưa ăn qua mệt!"

Dung Tự liếc xéo anh ta một cái, trước kia nguyên chủ bị giáo huấn máu chảy đầm đìa còn ở nơi đó đâu!

Chẳng qua Tần Khả Phi bây giờ đối với vị Thái tử gia cái gì đều có này mà nói, vẫn là quá mức đặc biệt.

Trong cốt truyện Dung Tự lúc này cũng đi theo Trác Phi Bách cùng nhau rời đi, chỉ tiếc a, suốt cả buổi tiệc đối phương đều thất thần mà nghĩ tới Tần Khả Phi, lúc này mới khiến cho Dung Tự bởi vì ghen ghét mà đầu óc tối tăm, trở về liền bắt đầu tra tấn Tần Khả Phi, lại không nghĩ tới làm cho cô ta có cơ hội nắm chắc trụ cột liền rèn luyện tốt kỹ thuật diễn của bản thân, cũng bởi vì coi trọng điện ảnh, thắng được lòng người, cô hoàn toàn trở thành một cái bàn đạp kiên cố.

Lần này, vô luận như thế nào đều phải làm cho đối phương chú ý tới người làm bạn bên cạnh anh ta chính là Dung Tự cô!

Dung Tự ở trong lòng cong cong khóe miệng.

"Em nói trước, anh chuẩn bị quần áo cho Tần Khả Phi em không mặc, dù sao với tấm ván giặt đồ (hí...hí...nói TKP lép í...) của cô ta em mặc cũng không vừa, em muốn một lần nữa trang điểm, một lần nữa mua quần áo, cám ơn!"

"Được, được, đại tiểu thư, ngài nói cái gì đều được hết!"

Bị Dung Tự tạo một chút thú vui như vậy, Trác Phi Bách xoay người có chút đã quên Tần Khả Phi vì đóng phim mà một ngụm cự tuyệt hắn, một lòng suy nghĩ nên đến chỗ nào mua quần áo cho Dung Tự!

Haiz, con gái chính là phiền toái!

Chỉ là, con gái phiền toái mới làm người khắc sâu ấn tượng không phải sao?

Edit: phù....cuối cùng cũng hoàn thành 😂