Chương 33: Ảnh hậu cùng đường bí lối (10)

Edit: LINH

Thanh âm quen thuộc, hình bóng quen thuộc, Dung Tự nhưng có chút kinh ngạc, cô cũng thật sự không nghĩ tới sẽ là cậu ta tới nơi này đón cô.

Kiều Mặc.

Như thế nào? Ngay từ đầu hảo cảm không phải số âm sao? Không phải chán ghét cô sao? Không phải nam phụ si tình sao?

Cậu ta như thế nào ở thời điểm này tới đây đón cô đâu? Thật sự là kỳ quái......

Kiều Mặc dần dần hướng đến gần cô, bước chân lại không tự chủ được mà chậm lại, thấy Dung Tự không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm hắn, khóe miệng hàm chứa ý cười nhàn nhạt, bộ dáng giống như đem hết thảy nhìn thấu, trong lòng hắn không hiểu sao thế nhưng sinh ra một trận tức giận.

Hắn cũng có chút không rõ loại cảm xúc này của mình rốt cuộc từ đâu mà đến?

Muốn mở miệng giải thích, hắn căn bản cũng không phải là vì cô, nhưng lại cảm thấy giải thích nhue vậy không khỏi quá mức giấu đầu hở đuôi, trong lòng càng thêm bực bội, vừa định mở miệng hỏi cô nhìn cái gì mà nhìn, rốt cuộc có đi hay không.

Dung Tự đột nhiên hướng hắn vươn hai tay, tươi cười nơi khóe miệng nháy mắt nở rộ, cảm giác cao cao tại thượng trước đó nháy mắt tan biến, cả người đều trở nên xinh xắn động lòng người, dễ dàng thân cận hơn, ngay cả làn váy đỏ thẫm kia trong nhất thời cũng không chói mắt như vậy.

Hắn nghe thấy cô nói:

"Ôm!"

Kiều Mặc cả người nhất thời sửng sốt, nửa ngày cũng chưa thể phục hồi lại tinh thần, miệng hé mở.

"Chị......"

Lời cũng chưa nói xong, Dung Tự lập tức ngã vào trong lòng ngực hắn, trên người mùi rượu nồng nặc cộng thêm trên má đỏ hồng, ánh mắt hơi hiện lên mê ly, điều này tỏ rõ cô uống rượu, hơn nữa uống cũng không ít.

Bằng không sẽ không phải là một bộ bộ dáng như bây giờ, thấy hắn trừng mắt nhìn cô, cô còn hắc hắc hắc mà cười ngây ngô, đừng nói Kiều Mặc, ngay cả hai nhân viên công tác đứng ở một bên cũng có chút sửng sốt.

Bởi vì ai cũng không thể tưởng tượng được luôn luôn quyến rũ tài năng, Dung Tự ảnh hậu uống say thế nhưng sẽ là một bộ dáng như thế này, nói như thế nào đây? Cái loại khoảng cách trước đó nháy mắt liền biến mất, ngược lại thế nhưng còn cho người ta một loại đặc biệt đáng yêu, cười đến phá lệ xinh đẹp động lòng người.

Cái này khiến cho Kiều Mặc có chút không biết phải làm thế nào, thậm chí tay chân cũng không biết đặt nơi nào mới tốt, hơn nữa Dung Tự còn cười hì hì lôi kéo lỗ tai hắn.

May mắn hiện tại không có người nào ở đây, bằng không ngày mai tin tức Dung Tự say rượu tuyệt đối có thể thượng hot search cùng đầu đề.

Không thấy hai nhân viên công tác kia ngay cả miệng cũng không khép được sao?

Chỉ là trường hợp nào mới khiến Dung Tự uống thành như vậy đây? Cô trước nay cũng không phải người không có chừng mực...... Là bởi vì Trác Phi Bách sao?

Kiều Mặc trong lòng tối sầm lại, nhưng vẫn là đối với hai nhân viên công tác vẫn luôn nhìn Dung Tự khách sáo mà mỉm cười, sau khi giao phó rõ ràng, liền mang theo Dung Tự ra cửa hội trường.

Từ hội trường tiệc từ thiện đến chân núi của đoàn phim bọn họ cũng có thể lái xe, vừa lên xe Kiều Mặc liền nói với Dung Tự muốn cô ngồi xuống, cô ngay lập tức hướng về phía hắn cười cười, ngay sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống, một bộ dáng tôi là bé ngoan, Kiều Mặc nhìn đến trong lòng sửng sốt, thậm chí còn có chút muốn cười.

Dọc theo đường đi, Dung Tự đều ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà ngồi ở ghế phụ như vậy, tuy rằng cơ thể lảo đảo xiêu vẹo, nhưng đôi mắt vẫn cố gắng mở to, ngẫu nhiên nhìn con đường đen nhánh phía trước, ngẫu nhiên quay đầu xem hắn.

Thật sự là ngoan đến đáng yêu!

Dung Tự như vậy, Kiều Mặc chưa bao giờ tiếp xúc, rất mới lạ, thật sự rất mới lạ, không chỉ có như thế, trong lòng hắn thậm chí còn cảm thấy có chút thích, hắn, thích Dung Tự như vậy......

Trong đầu mới vừa hiện lên ý nghĩ như vậy, Kiều Mặc đột nhiên giẫm phanh lại, hai người trong nháy mắt liền cùng nhau nhào về phía trước.

Kiều Mặc có chút kinh ngạc với ý nghĩ như vậy của chính mình, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía Dung Tự bên cạnh, lại thấy đối phương đã sớm bởi vì đầu không cẩn thận bị nện xuống, nước mắt lưng tròng mà nhìn hắn.

"Đau......"

Cô giơ tay xoa xoa cái trán đỏ lên của mình, thấy Kiều Mặc vẫn luôn yên lặng nhìn cô không nói lời nào, biểu tình còn phá lệ nghiêm túc, cũng không gọi đau, trên mặt trực tiếp liền lộ ra biểu tình nghi hoặc.

"Cậu...... Như thế nào......"

Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, Kiều Mặc liền chuyển đầu qua không hề nghe, lại lần nữa khởi động xe, tiếp tục chạy tới phía trước.

Từ hội trường của tiệc từ thiện đến chân của ngọn núi mà đoàn làm phim đang đợi, lái xe cũng có thể, chính là lái xe lên núi lại không có biện pháp, đoàn làm phim《 mỹ nhân giang hồ 》 ngay từ đầu thuê đó là một ngọn núi chưa khai phá, vì giữ nguyên cảnh sắc trong phim điện ảnh, chỉ có một cái đường nhỏ lên núi.

Kiều Mặc sau khi đậu xe xong, nhìn Dung Tự đã mê man ở ghế phụ, thở dài, liền tắt máy, xuống xe, đi thẳng đến Dung Tự bên kia, mở đèn pin di động của mình ra, ngậm ở trong miệng, sau đó thật cẩn thận đem Dung Tự từ trên xe ôm xuống, đưa lưng về phía cô rồi ngồi xổm xuống, cõng cô lên lưng, sau đó hướng trên núi đi đến.

Đường núi gập ghềnh, đường núi ban đêm càng khó đi hơn, gần như cách vài bước, cậu ta liền lảo đảo một cái, còn may tay cậu ta có chút sức lực, bằng không hai người chỉ sợ đều phải ngã xuống đất.

Có biện pháp nào khác đâu? Cậu ta ra ngoài vội vàng, chìa khóa biệt thự của Dung Tự không lấy, chứng minh thư cũng không mang theo, lại nói cậu ta mang theo uống say Dung Tự đi khách sạn mướn phòng, nếu như bị paparazzi chụp ảnh, thật là có lý cũng nói không rõ, nghĩ tới nghĩ lui cũng là đoàn làm phim an toàn hơn một chút.

Một đường xóc nảy, Dung Tự chậm rãi mở hai mắt của mình, vừa lúc thấy giọt mồ hôi bên huyệt thái dương của Kiều Mặc chậm rãi chảy xuống, đối phương vẫn luôn thở hổn hển, nhưng bởi vì trong miệng ngậm di động, tiếng thở dốc rất quái lạ, ngay cả ánh sáng đèn pin di động cũng lắc lư trái phải theo.

Nhìn thoáng qua, Dung Tự lại lần nữa khép lại hai mắt.

Nghe tiết tấu của tiếng thở dốc này, liền cảm giác đối phương mang theo mình lên giữa sườn núi, sau đó vào trong phòng hai người vẫn luôn nghỉ ngơi, cánh tay hơi có chút run rẩy mà đem cô nhẹ nhàng thả xuống, kéo cái chăn ở một bên đắp kín cho cô, ngồi xuống, thật sâu mà thở ra một hơi.

Qua hồi lâu, hô hấp của cậu ta mới dần dần trở nên ổn định, Dung Tự có thể cảm nhận được đối phương vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.

"Nếu là...... Chị nếu là vẫn luôn như vậy thì tốt rồi......"

Một câu gần như thở dài, làm cho Dung Tự không tự chủ mà ở trong lòng nhướng mày, sau đó một bên giường nâng lên, Kiều Mặc đã rời đi.

Mà lúc này độ hảo cảm của cậu ta, 55.

Nam nhân 19 tuổi, à không, tuổi này vẫn là cậu bé mới đúng, không trải qua mưa gió, từ nhỏ chính là con trai duy nhất trong nhà, sau khi cha qua đời, mẹ vẫn luôn kiêng cường mà che mưa chắn gió cho cậu ta, vốn dĩ, mẹ sinh bệnh, xem như đây là khảo nghiệm đầu tiên trong cuộc đời cậu ta, ai ngờ Dung Tự xuất hiện, trực tiếp làm cho cậu ta lẩn tránh lần khảo nghiệm này.

Lại về sau, bệnh của mẹ không cần sầu lo nữa, ở trong giới giải trí xuôi gió xuôi nước, không biết đến hắc ám là gì, càng không trải qua cái gì khó khăn trắc trở.

Không thành thục, ấu trĩ đó là từ dùng để chỉ cậu ta, ngươi muốn nói Kiều Mặc xấu xa cũng không đến mức xấu xa, chỉ là ở cùng Dung Tự thời gian không thích hợp, gặp lúc tuổi tác không thích hợp mà thôi.

Chờ Kiều Mặc rửa mặt trở về, nhìn bộ dáng này của Dung Tự, cũng dùng nước tẩy trang cùng nước ấm giúp cô tẩy lớp trang điểm trên mặt, quần áo cũng không thay đổi, sau đó cũng lên giường, nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong lòng ngực của mình, bình yên đi vào giấc ngủ.

Dung Tự cũng cong cong khóe miệng theo, liền hướng trong lòng ngực của đối phương dựa sát vào.

Ngày thứ hai, cô vừa tỉnh dậy, Kiều Mặc cũng đã không thấy.

Hàng hiệu cao cấp trên người sớm đã nhăn nhúm đến kỳ cục, mặc kệ nó, dù sao cũng là Trác Phi Bách bỏ tiền mua, nhăn thì nhăn đi, chẳng lẽ còn tưởng cô lần sao mặc lại.

Thay xong quần áo, cũng rửa mặt xong, Dung Tự vừa đi ra khỏi phòng, liền thấy Kiều Mặc, Diệp Hiên Ca, bao gồm đám người đạo diễn cùng nhau ngồi vây quanh cái bàn nhỏ, sột sột mà ăn cháo mua từ quán cơm dưới chân núi về.

Thấy Dung Tự xuất hiện, đạo diễn lập tức cao hứng phấn chấn chào hỏi cô đi qua ăn cháo sáng, những người khác ngược lại không có phản ứng gì, Kiều Mặc lại lúc cô tới gần, cả người đều cứng đờ, ngay cả động tác húp cháo cũng chậm lại, trước sau cũng không dám nhìn cô.

Dung Tự cũng không quá để ý tâm tư khó chịu của thằng nhóc này, xoay người liền cùng Diệp Hiên Ca thảo luận cảnh quay hôm nay của hai người.

Diệp Hiên Ca là một diễn viên chân chính, nhiệt tình của anh ta đối với diễn xuất là không thể nghi ngờ.

Chỉ nói hai câu, Dung Tự bao gồm đạo diễn ngay lập tức bị lý giải của anh ta làm cho hấp dẫn vào.

Một đám người nói vui vẻ, Kiều Mặc lúc này mới được cơ hội, cũng ngẩng đầu theo nhìn về phía Dung Tự.

Không giống nhau, hoàn toàn không giống nhau.

Khóe miệng tươi cười, còn có ánh mắt, thậm chí là biểu tình, động tác, không có giống với Dung Tự tối hôm qua, thật giống như cô gái tối hôm qua kia căn bản là trong giấc mộng của hắn, Dung Tự dễ dàng thân cận, ngoan ngoãn nghe lời như vậy giống như là chưa từng tồn tại qua.

Biểu tình của Kiều Mặc một chút liền ảm đạm xuống, ngay cả điểm tâm sáng vừa ăn dường như không có hương vị gì.

Đem cháo trong chén còn thừa một hơi húp hết, Kiều Mặc ngay lập tức cùng mọi người chào hỏi rồi rời đi.

Dung Tự lúc này mới liếc mắt nhìn bóng dáng của cậu ta một cái, chỉ liếc mắt một cái, liền quay đầu lại, tiếp tục cùng người khác nói chuyện với nhau.

Cảnh quay buổi sáng, Tần Khả Phi bị gãy xương quả nhiên không có tới, đạo diễn đã nghĩ đổi vai, dù sao nhân vật Tiểu sư muội vẫn là rất quan trọng, xem như nữ phụ, phần diễn chỉ ở sau Dung Tự cùng Diệp Hiên Ca, căn bản là chờ không được Tần Khả Phi.

Mà nữ sinh kêu tiểu Nguyệt kia đương nhiên là lựa chọn đầu tiên của đạo diễn, dù sao nhân vật Tiểu sư muội lúc trước là của cô ta, đương nhiên, ông ta cũng suy xét nghệ sĩ khác của công ty đề cử lên, nhưng nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn sẽ thuộc về tiểu Nguyệt kia, không thấy các diễn viên nhỏ đó đã vây quanh bên người nữ sinh bên đó, mặt lộ vẻ vui mừng mà bắt đầu chúc mừng cô ta sao?

Nữ sinh tiểu Nguyệt kia tuy rằng trên mặt coi như trấn định, nhưng đáy mắt kia áp chế không được vui mừng trực tiếp liền bán đứng cô ta.

Hoàn toàn chính xác, mất mà tìm lại, là ai đều sẽ vui vẻ!

Coi như làm chút chuyện sai cũng là không có gì.

Dung Tự nhẹ nhàng linh hoạt mà liếc cô ta một cái, cũng không nói nhiều, Tần Khả Phi được Trác Phi Bách giúp đỡ đoạt đồ vật của cô ta, hiện tại cô ta cũng đồng dạng dùng hết thủ đoạn cướp về, cũng không xảy ra mạng người, vừa lúc, mọi người đánh ngang.

Bất quá hết thảy những cái này không có quan hệ gì với Dung Tự, cô cũng không có hứng thú đi quản.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, lúc chiều, Tần Khả Phi thế nhưng ráng chống đỡ tới đoàn phim, Trác Phi Bách vẻ mặt bất đắc dĩ mà đi theo phía sau cô ta, thấy được Dung Tự, trong mắt mới bỗng nhiên hiện lên một tia kinh ngạc cùng xin lỗi.

Tức khắc ngay cả "tàn tật" Tần Khả Phi đều không lo, lập tức vọt tới trước mặt Dung Tự.

"Xin lỗi, Dung Tự, thật sự xin lỗi, ngày hôm qua em hẳn là không có chờ anh tới khuya đi, cảm xúc của Khả Phi vẫn luôn không quá ổn định, anh vẫn luôn an ủi cô ấy, trong nhất thời thế nhưng có chút đã quên em còn ở hội trường chờ anh, thật là xin lỗi a, làm hại em ngày hôm qua chờ anh! Bất quá em thông minh như vậy, vì không mất mặt, khẳng định đã sớm đi rồi, anh đoán đúng hay không?"

Trác Phi Bách một bộ dáng thực hiểu biết.

Dung Tự là người thông minh, là người rất biết đầu cơ trục lợi, ở trong lòng hắn, vẫn luôn là hình tượng như vậy.

Cô khẳng định đợi một hồi, sau khi biết hắn không tới, trước tiên sẽ lập tức tìm cớ rời đi, sẽ không làm bất luận kẻ nào bắt được cơ hội cười nhạo cô, cô kiêu ngạo như vậy.

Nghe vậy, Dung Tự nhướng mày, ngay sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Trác Phi Bách, khóe miệng mỉm cười.

"Cuối cùng còn một mình em, em cho rằng anh sẽ đến đón em, dù sao chính miệng anh đã đáp ứng, em cho rằng Trác thiếu là người coi trọng chữ tín sẽ không gạt em mới đúng, ai, ai biết, em thế nhưng bị bỏ rơi, chính mình một người ngồi vào tới cuối cùng, anh cũng chưa từng tới......"

Dung Tự vẫn luôn nhìn đôi mắt của đối phương, gằn từng chữ một mà nói.

Trác Phi Bách ý cười dần dần thu liễm, cùng Dung Tự bốn mắt nhìn nhau.

"Em nghiêm túc?"

"Vâng."

"Dung Tự, em biết anh, chúng ta hiện tại là bạn bè, em nếu là......"

"...... Khụ, cho nên, bộ váy Valentino kia em sẽ không trả lại nha!"

"Cái gì? Em là nói......"

"Váy bị dính đồ vật, hiện tại căn bản không thể gặp người......" Nói tới đây, trong mắt Dung Tự hiện lên một tia chột dạ nho nhỏ, "Phải biết rằng, em chính là vẫn luôn đợi anh đâu......"

Nghe vậy, Trác Phi Bách bật cười, hắn còn tưởng rằng......

"Váy tặng em, chính là của em, hoa tai cũng vậy, Trác Phi Bách anh còn chưa bao giờ đem đồ vật đưa cho nữ nhân mà lấy trở về."

"Vậy là được! Như thế nào? Vị kia...... Hả?"

Dung Tự ánh mắt ý bảo Tần Khả Phi ở một bên, đối phương vẫn luôn mím chặt môi, lộ ra vẻ kiên trinh bất khuất.

"Cô ấy còn muốn tiếp tục diễn, không muốn từ bỏ nhân vật này."

Trác Phi Bách than một tiếng.

"Chậc chậc."

Dung Tự lắc lắc đầu, xoay người liền tránh ra.

Khoảnh khắc xoay người lại, ý cười ở khóe miệng một chút liền thu liễm, sau đó cười khẽ.

Nụ cười này lại làm cho Diệp Hiên Ca ở một bên vừa vặn nhìn thấy, chua xót, khổ sở, mỏi mệt thậm chí là nản lòng, hiểu rõ, đều tại bên trong nụ cười tất cả đều bày ra.

Chỉ bằng nụ cười này, hắn liền dám đoán chắc, Dung Tự cực kỳ yêu Trác Phi Bách.

Bất quá cũng là việc của người khác, không có quan hệ gì với hắn, chỉ là có chút đáng tiếc một tình yêu sâu đậm mà thôi.

Một bên khác, Tần Khả Phi đang tranh cãi cùng đạo diễn, bởi vì Trác Phi Bách tồn tại, đạo diễn đen mặt đồng ý yêu cầu như vậy.

Nghe thấy kết quả này Dung Tự cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại lơ đãng mà nhìn thoáng qua nữ sinh kêu tiểu Nguyệt kia, tuy rằng trên mặt còn mang theo nụ cười khách sáo, nhưng đáy mắt oán hận cũng sắp không che dấu được.

Đúng vậy, cô ta không rõ, rõ ràng Tần Khả Phi có một chỗ dựa lớn như Trác Phi Bách vậy, nghĩ muốn nhân vật nào mà không có, vì cái gì một hai phải đoạt với cô ta, cô ta tuổi đã không nhỏ, hôm nay đã 27, ở giới giải trí chờ đợi cũng đã bảy năm, lại vẫn là không xu dính túi, mới bắt đầu còn kiên định chỉ cần chính mình nỗ lực diễn xuất, nghiêm túc chuyên nghiệp, sớm hay muộn cũng sẽ đỏ, đến bây giờ...... Ý nghĩ như vậy mấy năm gần đây đã càng ngày càng mỏng manh, mà Tần Khả Phi xuất hiện đã triệt triệt để để bóp tắt ý nghĩ như vậy của cô.

Ngày thứ hai, Dung Tự liền nghe nói tiểu Nguyệt kia đã rời khỏi đoàn phim, là cô ta chủ động rời đi, từ bỏ nhân vật người qua đường Giáp, trừ bỏ đám chị em của cô ta biết, những người khác thì chỉ có một mình Dung Tự chú ý tới cái tin tức như vậy. Đương nhiên, Tần Khả Phi một lòng muốn chứng minh thực lực của bản thân căn bản sẽ không chú ý tới một cái nhân vật nhỏ biến mất.

Lại về sau, Dung Tự nghe thấy về tin tức của tiểu Nguyệt kia, hình như là cô ta rốt cuộc từ bỏ chính mình cái gọi là nguyên tắc, đi theo bên cạnh một biên kịch nổi tiếng, hiện tại đã diễn nhân vật nữ phụ trong một bộ phim truyền hình nổi tiếng, nghe nói kỹ thuật diễn được khen ngợi, còn sinh hoạt có bí mật gì, Dung Tự thì không được biết rồi, ít nhất trên mặt nhìn thấy mười phần phong quang.

Điện ảnh tiếp tục đâu vào đấy mà quay phim, thời hạn quay phim sớm định ra là ba tháng, hiện tại đã qua hơn hai tháng, phần diễn của Kiều Mặc đã toàn bộ đóng máy, hiện tại sớm đã đi thử kính nhân vật khác, độ hảo cảm đối với cô vẫn luôn dao động ở 55-60, không cao không thấp.

Gần cuối năm, các lễ trao giải lớn cũng sôi nổi tổ chức.

Một ngày này, Dung Tự khó có được mà trống ra một ngày, đi tham gia một cái trong đó.

Đây cũng là cô nghe nhà sản xuất tiết lộ với cô, chỉ cần cô tới giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất nhất định sẽ trao cho cô, cô lúc này mới trống ra thời gian, cùng Kiều Mặc liên hệ, mới biết được cậu ta cũng nhận được thư mời, là khách quý biểu diễn, làm nổi bật cái loại này rất dễ dàng.

Dung Tự dứt khoát khiến cho cậu ta càng nổi bật, thảm đỏ hai người sẽ cùng nhau đi.

Hiện tại Kiều Mặc có thể là bởi vì độ hảo cảm, cũng không có mâu thuẫn với đề nghị này của cô, đổi thành dĩ vãng, không chừng đã sớm cự tuyệt, cậu ta cũng không muốn cho người khác nhìn ra giữa cậu ta cùng Dung Tự có quan hệ gì, những ánh mắt đó làm cho cậu ta ghê tởm.

Lúc này đáp ứng, xem như tiến bộ khó có được đi!

Quả nhiên, hai người cùng nhau đi thảm đỏ nháy mắt liền khiến cho phóng viên điên cuồng quay phim chụp ảnh, các loại vấn đề càng là tầng tầng lớp lớp mà đem ra tới.

Rốt cuộc tai tiếng của Dung Tự cùng Trác Phi Bách, Diệp Hiên Ca vừa mới ngưng xuống, hiện tại đi thảm đỏ lại là ngôi sao mới, ai biết phía sau có một cái tin tức lớn hay không!

Bọn họ kích động a!

Dung Tự, người phụ nữ này chính là cái máy chế tạo tai tiếng trời sinh, đi theo cô vĩnh viễn đều có tin tức lớn, lại cứ kỹ thuật diễn quá tốt, diện mạo càng đẹp, cầm giải thưởng càng là bắt tới tay như muốn nhũn ra, trừ bỏ tai tiếng, căn bản là không có khuyết điểm gì, mà tai tiếng của cô lại là dân chúng thích xem nhất, có thể nói, Dung Tự trực tiếp liền cùng tiền thưởng của bọn họ móc nối, bọn họ như thế nào có thể không kích động?

Kích động như vậy trực tiếp liền làm cho Dung Tự thiếu chút nữa không thể từ trên thảm đỏ xuống rồi.

Vào bên trong, Kiều Mặc trực tiếp liền đi vào hậu trường chuẩn bị biểu diễn, Dung Tự một mình ngồi ở chỗ ngồi, thỉnh thoảng nói chuyện cùng người bên cạnh, thời gian rất nhanh liền trôi qua.

Mà nhảy mở màn của lễ trao giải quả nhiên là Kiều Mặc bắt đầu, Dung Tự vẫn luôn ở dưới đài vỗ tay cho cậu ta, cười nhìn cậu ta.

Trông thấy Dung Tự tươi cười Kiều Mặc rất nhiều lần thiếu chút nữa nhảy sai, cuối cùng không có cách nào, hắn chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, cũng không dám nhìn về phía vị trí kia của Dung Tự.

Nhảy mở màn sau khi chấm dứt, Kiều Mặc thế nhưng nhận được điện thoại từ bệnh viện, sợ tới mức ngay cả trang phục diễn của hắn cũng chưa tới kịp đổi, liền như bị điên xông ra bên ngoài.

Mà hay được tin Dung Tự nhíu nhíu mày, cũng đi ra ngoài theo.

Vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Kiều Mặc còn ăn mặc trang phục diễn lóe sáng kia đứng ở cửa gọi xe taxi, hôm nay cậu ta là cùng Dung Tự tới, cũng không có lái xe, hiện tại nếu muốn rời đi nhất định phải đến gọi xe taxi.

Dung Tự tiến lên hai bước liền kéo lại cánh tay của Kiều Mặc sớm đã hoang mang lo sợ, "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Vừa thấy Dung Tự, Kiều Mặc dường như thấy được cộng rơm cứu mạng của mình, vội vàng bắt lấy tay cô, hốc mắt đỏ dọa người, "Cầu chị...... Để tài xế đưa tôi đi bệnh viện, mẹ, mẹ, bệnh viện nói bà ấy lên cơn sốc, kêu tôi chuẩn bị tâm lý thật tốt...... Cầu chị, Dung Tự, tôi cầu xin chị......"

Nghe vậy, Dung Tự trong lòng rùng mình, kéo tay Kiều Mặc liền mang theo cậu ta hướng bên ngoài chạy đi, "Đi! Xe tôi ở bên kia, trước đó lúc đậu xe cậu không chú ý sao? Tài xế bây giờ nói không chừng đã đi ăn cơm,bộ dáng bây giờ của cậu cũng không lái xe được, tôi đưa cậu đi!"

Nói xong cô ngay lập tức đem làn váy lê dưới đất buộc lại, kéo tay Kiều Mặc hướng một bên chạy tới, lên xe, giẫm chân ga liền hướng bệnh viện nơi mẹ của Kiều Mặc đang ở bay đi.

Hầu như một đường vượt đèn đỏ, xe cảnh sát giao thông phía sau đang đuổi theo, Dung Tự cũng bất chấp, nếu là mẹ của Kiều Mặc bây giờ đi rồi, cậu ta chỉ sợ cũng không gặp được mặt bác ấy lần cuối.

Vốn dĩ tới nơi mất bốn mươi phút, nhờ bản lĩnh bùng phát mà làm cho Dung Tự tiết kiệm được một nửa thời gian, chờ Kiều Mặc chân mềm nhũn mà tiến vào bệnh viện, bác sĩ nói cho cậu ta, vừa mới tiến hành cấp cứu, chuyển nguy thành an, bất quá vẫn là kêu bọn họ tốt nhất nhanh tìm được thận thích hợp, mẹ của cậu ta bệnh kéo dài không được, cơn sốc này chính là cảnh cáo, Kiều Mặc vội vàng gật đầu không ngừng.

Mà một đầu khác Dung Tự rốt cuộc cũng thở phào một hơi, xoay người liền đi ra ngoài chủ động cùng cảnh sát giao thông thừa nhận sai lầm, trừ điểm phạt tiền, thậm chí là giam bằng lái thái độ của cô cũng cực kỳ tốt đẹp mà nhận, cũng là lúc này,

đám cảnh sát giao thông nhận ra cô, sau khi làm xong hết thảy hình phạt dựa theo quy định của pháp luật, còn hưng phấn mà hỏi cô xin ký tên, hỏi thăm có phải có việc gấp gì hay không.

Dung Tự cười ký tên cho bọn họ, lúc này mới giải thích nói mẹ của người bạn bệnh tình nguy kịch, chỉ một lần này, cam đoan không có lần sau.

Mới vừa cùng bọn họ nói xong, tiễn đi đám cảnh sát đó, vừa chuyển đầu, Dung Tự ngay lập tức thấy được ánh mắt phức tạp của Kiều Mặc mà đứng ở cầu thang bên cạnh nhìn cô.

Thấy Dung Tự quay đầu, cậu ta tiến lên vài bước, một chút liền đem Dung Tự ôm vào trong lòng ngực của mình.

Cũng là lúc này, Dung Tự mới cảm giác được đứa trẻ đang ở trong thời kỳ dậy thì thật sự cao lớn không ít, cô cao 1m68, còn mang giày cao gót, bị cậu ta ôm vào trong ngực, đỉnh đầu vừa vặn để đến cằm của cậu ta, trông cực kỳ nhỏ nhắn.

"Cám ơn!"

Cô nghe cậu ta nói như vậy, cái ôm cũng càng lúc càng chặt hơn, Dung Tự mỉm cười, cũng duỗi tay ôm lấy đối phương.

Mẹ của Kiều Mặc hiện tại đã ngủ rồi, Kiều Mặc chuẩn bị trước đem Dung Tự đưa về nhà, lại trở lại bên cạnh mẹ.

Ai có thể nghĩ đến lúc xe chạy đến chân núi biệt thự, lúc này bên ngoài mưa phùn đột nhiên rơi xuống, Kiều Mặc còn tốt, Dung Tự đêm nay mặc lễ phục, với giày cao gót thật đúng là không thích hợp leo núi.

Vì thế Kiều Mặc lập tức đem áo khoác của mình cởi xuống đưa Dung Tự mặc vào, ngồi xổm xuống, trực tiếp kêu Dung Tự leo lên, cậu ta cõng cô đi lên.

Đường cái bằng phẳng này đi thoải mái hơn đường núi gập ghềnh ngày đó nhiều, lại nói trời cũng không hoàn toàn đen, lại không cần ngậm điện thoại di động, thật sự là quá tốt!

Kiều Mặc nghĩ như vậy.

"Cậu được không?"

"Như thế nào không được? Lần trước cũng cõng qua......"

"Lần trước?"

"Là lúc chị uống say ở tiệc từ thiện lần đó......"

"À, lần đó là cậu cõng tôi trở về a?"

Dung Tự cố ý đùa hắn.

"Đương nhiên là tôi, bằng không chị tưởng ai? Chị có leo lên hay không?"

"Tôi có chút nặng......"

"Có nặng cũng không sợ, nhanh leo lên đi! Tôi còn có thể không biết chị nặng bao nhiêu sao?"

"Được......"

Màn đêm dần dần buông xuống, bóng hai người chồng lên nhau, bị ánh sáng của đèn đường kéo dài ra.

Nếu có thể vĩnh viễn như vậy thì tốt rồi.

Đối tượng trọng điểm công lược Kiều Mặc, độ hảo cảm 85.

Hãy bình chọn "☆" mỗi chương ủng hộ tinh thần editor các nàng nhé!