Chương 1: Thiên sứ màu hồng phấn

1.

Bởi vì bạn học Diệp thích màu hồng, cho nên tôi đã mặt dày đổi áo sơ mi đang mặc thành màu hồng phấn.

Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ mặc loại quần áo nào có màu hồng phấn, đây là lần đầu tiên tôi mặc quần áo có màu sắc này, tôi thực sự cảm thấy rất ngại, hai tay vẫn luôn không ngừng nắm lấy vạt áo sơ mi, hoàn toàn không dám ngẩn đầu.

Kỳ thật không chỉ có ngại ngùng mà còn rất hồi hộp.

Bạn học Diệp thực sự có thể thấy tôi sao? Nếu cậu ấy nhìn thấy tôi, cậu ấy có cảm thấy tôi đẹp không? Hay là sẽ thấy tôi rất kỳ quái, thậm chí còn trông rất xấu...

Cứ nghĩ như vậy, nội tâm tôi không ngừng dâng lên cảm giác tự ti nồng đậm.

Bạn học Diệp rất cao, rất đẹp trai, là hotboy của trường chúng tôi. Thành tích cậu ấy cũng nằm trong top đầu cùng khóa, tất cả thầy cô đều thích cậu ấy. Cậu ấy chính là điển hình sống của Bạch mã hoàng tử trong lòng các nữ sinh.

Nhưng cái mà tôi thích ở cậu ấy không phải là diện mạo hay thành tích, mà chính là tính cách cởi mở, lạc quan của cậu ấy.

Trong tâm tưởng của nhiều người, chỉ có con gái mới thích màu hồng, nếu con trai mà thích màu hồng thì trông có vẻ thực nữ tính, nhất định sẽ bị cười nhạo.

Tuy nhiên bạn học Diệp hiển nhiên không có suy nghĩ này.

Cặp sách cậu ấy là màu hồng phấn, túi đựng bút là màu hồng phấn, bút bi là màu hồng phấn, nếu không phải trường chúng tôi yêu cầu phải mặc đồng phục đi học, nói không chừng đến áo cậu ấy cũng nhất định chọn màu hồng.

Sự thật chứng minh, cũng không có người nào cười nhạo bạn học Diệp, cậu ấy vẫn luôn sử dụng những đồ vật màu hồng, khi nghe bạn học nam khác trêu ghẹo lại cùng bọn họ phản bác đôi câu.

Sự quang minh lỗi lạc của cậu ấy chính là tín ngưỡng mà tôi luôn hâm mộ, cũng là thứ cả đời tôi cũng không đạt được.

Tôi từ khi học lớp 5 đã bắt đầu yêu thầm bạn học Diệp, đến bây giờ là lớp 12, đã được 8 năm rồi nhưng đến dũng khí để tỏ tình với người mình thích cũng không có.

Việc mặc vào cái áo sơ mi màu hồng phấn này chính là dũng khí lớn nhất trong 8 năm này của tôi.

Không vì điều gì khác, chỉ bởi vì như vậy, bạn học Diệp có thể ngay lập tức nhìn thấy tôi trong đám đông.

2.

Vốn ý định của tôi chỉ là để bạn học Diệp nhìn thấy mình, lại không nghĩ sẽ làm bạn học Diệp bị hấp dẫn tới.

Ta bổn ý chỉ là muốn cho Diệp đồng học nhìn xem ta, không nghĩ tới sẽ trực tiếp đem Diệp đồng học hấp dẫn lại đây.

Cậu ấy vừa mới chơi bóng rổ xong, mái tóc ướt nước hình như vừa được xối sơ qua, cả người nóng như đang bốc hơi, mồ hôi tuông ra, dáng vẻ đẹp trai hất tóc mái lên, cười nói: "Bạn học này, áo cậu đẹp lắm nha!"

Thì ra màu hồng có sức mạnh to lớn như vậy sao?!

Tôi ở trong lòng khϊếp sợ mà nghĩ, lại ngơ ngác trả lời: "A, thật sao? Cảm ơn..."

Bạn học Diệp hiển nhiên rất thích cái áo này của tôi, không ngừng truy vấn: "Cậu mua ở đâu thế? Là ở cửa hàng bên ngoài hay ở trên mạng? Có địa chỉ không? Chuyển cho tôi có được không?

Nguyên lai màu hồng phấn uy lực lớn như vậy sao?!

"Taobao, có, để tôi chuyển cho cậu."

Tôi cảm thấy giọng nói của mình đang phát run, chính là tôi không cách nào khống chế được, có trời mới biết đây là lần đầu tiên trong 8 năm qua tôi được nói chuyện cùng bạn học Diệp.

Không chỉ có giọng nói, tay tôi cũng đang run lên.

Tôi cứ như người già mắc bệnh alzheimer, tay run rẩy lấy di động ra, ấn vào avatar của bạn học Diệp được ghim đầu tiên, click mở khung chat đã vô số đêm vào xem mà không nhắn bất cứ tin nào, gửi đi tin nhắn đầu tiên trong 8 năm nay...

Một cái địa chỉ Taobao.

Bạn học Diệp vừa nhìn tôi như vậy, cười nói: "Bạn học, tay cậu run cứ như người già bị alzheimer nha!"

Tôi: "..."

Tôi: "Uhm."

Dường như bạn học Diệp vì phản ứng của tôi mà có chút xấu hổ, sờ sờ mũi, cúi đầu nhấp chọn địa chỉ, thêm vào giỏ hàng, bỗng nhiên kêu lên một tiếng: "Kỳ lạ, sao cậu lại có thêm bạn của tôi?"

Tôi: "..."

Nếu hiện tại tôi nói cho cậu ấy biết tôi là bạn cùng lớp của cậu ấy, có phải cậu ấy sẽ càng thêm xấu hổ không?

Tuy rằng tôi đã thêm bạn từ khi học tiểu học, nhưng hiển nhiên bạn cũng lớp hiện tại chính là đáp án khả thi nhất trước mắt.

Tôi há miệng thở dốc, đang muốn giải thích, phía sau bỗng nhiên có người gọi tên bạn học Diệp.

Bạn học Diệp ngẩn đầu, phóng khoáng đi đến cùng người nọ cụng bả vai, lại đập tay một cái, lời nói tiếng cười đều toát lên dáng vẻ thân thiết.

Tôi lập tức ngậm miệng lại, thức thời mà xoay người rời đi.

Đây là chuyện mà tôi vẫn thường hay làm, tránh xa vị trí bên cạnh bạn học Diệp, rời xa khỏi phạm vi mà ánh sáng của cậu ấy soi rọi.

Tôi không phải cùng một loại người với cậu ấy, nên khi đồng loại bạn học Diệp tìm tới, tôi không nên quấy rầy.

3.

Thời điểm tôi xoay người đi, mơ hồ nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm trò chuyện.

"Bạn học Diệp, cậu khi nào thì cùng bạn học Trần quan hệ tốt như vậy thế?"

"Bạn học Trần?"

"Chính là người cậu vừa mới nói chuyện cùng đó, cậu không biết sao? Cậu ấy học lớp chúng ta nha!"

"A! Khó trách cậu ấy có thêm bạn tôi!"

"..."

"Khϊếp, đều đã học chung 3 năm, không phải đến hiện tại câu mới biết đó chứ?"

"... Làm sao tôi biết được! Lớp chúng ta có đến 60 người đó!"

"... Tuy nói là có tới 60 người, nhưng cậu vậy cũng qua khoa trương rồi đó! Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải tôi là tổ trưởng tổ của cậu ấy, chắc chắn tôi cũng sẽ không nói được lời nào với cậu ấy."

"Chủ yếu là do thoạt nhìn cậu ấy khó gần à, thế nào cũng không chịu phản ứng tôi làm tôi cũng không biết phải nói gì..."

Bước chân tôi bỗng dưng ngừng lại.

Cũng có thể là do đang mặc cái áo hồng phấn mà bạn học Diệp nên không còn sợ hãi, trong nháy mắt, một luồng dũng khí không rõ lấp đầy thân thể tôi.

Tôi đột nhiên xoay người, bước đến trước mặt bạn học Diệp, căng thanh quản, lớn tiếng nói:

"Tôi không có khó gần."

Bạn học Diệp cùng bạn nam bên cạnh bị dọa hết hồn, ngay sau đó liền đỏ mặt, hiển nhiên không ngờ rằng bọn họ nói chuyện bị tôi nghe được.

"Tôi không có khó gần, cũng không có không muốn phản ứng cậu, cậu cũng không cần không biết phải nói gì, tùy tiện cậu muốn nói gì cũng đều có thể..."

Tôi đều nguyện ý nghe...

Tôi run rẩy dữ dội, chủ yếu là do quá kích động, hơn nữa cảm xúc lo lắng, sợ hãi, thẹn thùng, còn có uất ức do bị người trong lòng hiểu lầm, đủ thứ trộn lẫn vào nhau, làm cho cơ thể tôi không cách nào chứa đựng nổi.

Trái tim đạp nhanh như sắp nhảy khỏi l*иg ngực, hô hấp cũng trở nên dồn dập, thậm chí còn bắt đầu cảm thấy choáng váng.

Tôi nghĩ, biểu cảm của tôi hiện tại nhất định rất kinh khủng, bởi vì bạn học Diệp cùng bạn nam kia đều sợ đến ngây người.

"Thật xin lỗi, bạn học, tôi sai rồi, không nên nói xấu cậu, cậu, cậu đừng khóc mà..."

Bạn học Diệp bổng nhiên hoảng loạn mà duỗi đôi bàn tay lau lau ở dưới đôi mắt tôi, lúc này tôi mới phát hiện, tôi thế mà vì quá kích động đã khóc ra luôn.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, cậu không có khó gần, cậu, cậu nhiệt tình nhất, đáng yêu nhất, ngọt ngào nhất, cậu là người ngọt ngào siêu cấp vô địch vũ trụ, cầu xin cậu đừng khóc nữa có được không? Tổ tông của tôi ơi..."

Tôi chưa từng thấy qua một bạn học Diệp như vậy, giống như một tên thẳng nam sợ nói sai lời chọc cho bạn gái khóc vậy, tay chân luống cuống, hoàn toàn không biết phải làm thế nào với tôi mới tốt, chỉ có thể hạ thấp bản thân, thừa nhận sai lầm, cầu xin tôi đừng khóc nữa...

Thật sự là tôi không có khóc!

Tôi căn bản là không muốn khóc!

Tôi, tôi chẳng qua là do qua kích động mà thôi!

Nước mắt nó cứ tự động chảy ra, không liên quan đến tôi mà!

Tôi gắt gao cúi đầu, cảm giác phía dưới đôi mắt bị bạn học Diệp cọ đến nóng rát.

Gương mặt tôi nhất định là đã đỏ chót.

Chuyện mới bị người ta nói vài câu là đã khóc trước mặt người ta thì quả thật...

Quá mất mặt!

Nhưng là không lâu sau đó, bạn học Diệp nói với tôi, cậu ấy lần đầu tiên nhìn thấy có người con trai có thể mặc đồ màu hồng đẹp đến như vậy, so với cậu ấy còn đẹp hơn.

Hơn nữa từ trước đến nay cậu ấy không sợ trời không sợ đất, vào giây phút nhìn thấy tôi khóc kia, đã bắt đầu biết đến cái gì là cảm giác vô phương ứng đối, cái gì là cảm giác chột dạ.

Lúc đó cậu ấy liền hiểu ra, tôi nhất định là người mà vị thần màu hồng ở trên trời phái xuống để chuyên đối phó cậu ấy.

Là thiên sứ màu hồng hay là thiên sứ nhỏ chỉ biết khóc, thuộc về cậu ấy.