Chương 1

Hôm nay cuối tuần, mới sáng sớm Thường Uyển đã vui vẻ cao hứng trở về biệt thự hồ độc sơn.

Căn biệt thự trống rỗng, anh trai không trở về.

Thường Uyển ngồi sụp xuống, ủ rũ nằm trên sô pha, đôi tay nhỏ nhắn mềm mại siết chặt khe hở trên thành sô pha từng chút một.

Cô đã một tháng không gặp anh trai, anh bay cả ngày cũng không gọi điện cho cô, suýt nữa quên mất mình còn có một cô em gái.

Thường Uyển trở mình, tiếp tục phàn nàn.

“Tiểu thư?” Dì Tiêu đi tới, cúi người quan tâm dò hỏi: “Tiểu thư ăn sáng chưa? Tôi đi lấy đồ ăn sáng cho cô.”

“Con ăn rồi.” Thường Uyển ủ rũ trả lời: “Dì Tiêu, dì có biết anh trai đi đâu không?”

"Tối qua tôi đã xem tin tức. Tiên sinh gần đây đang ở Châu Âu phỏng vấn, hẳn là sẽ sớm quay lại."

Thường Uyển đợi ở nhà cả ngày cũng không thấy Thường Thâm gọi đến, uỷ khuất cầm điện thoại lên muốn gọi cho anh trai, nhưng lại sợ gọi vào lúc này sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh. Sau khi suy nghĩ một lúc lại nhụt chí đặt xuống.

“Tiểu thư, đến giờ ăn cơm rồi.” Dì Tiêu đi lên gọi cô.

Thường Uyển bơ phờ xuống ăn tối, ăn xong lại bơ phờ đi lên lầu, tắm rửa một chút, sấy khô tóc rồi lăn lên cái giường lớn, cuộn chăn lại đi ngủ.

Gọi hay không, Thường Thâm anh không có em gái!

Thường Uyển tức giận nghĩ, trong lòng lại cảm thấy khổ sở và uỷ khuất. Trợn tròn mắt chỉ một lúc sau liền ngủ thϊếp đi.

Nửa đêm, cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, trong bóng đêm một bóng người cao lớn chậm rãi nhẹ nhàng đi tới bên giường, cong lưng cúi đầu lẳng lặng nhìn bóng người đang ngủ say một lát, sau đó cúi người in một nụ hôn trên vầng trán trơn bóng của cô.

Bóng người cao lớn đi ra ngoài, khoảng nửa tiếng sau lại mở cửa đi vào, xốc chăn bông ấm áp lên nằm xuống, ôm thiếu nữ đang say ngủ vào lòng.

Thường Uyển còn chưa tỉnh, trong mộng cô cảm giác được một hơi thở quen thuộc, chủ động chui vào lòng ngực người bên cạnh.

Người đàn ông hôn lên chiếc mũi nhỏ đáng yêu của cô, khẽ thì thầm: “Ngoan.”

Thường Uyển lẩm bẩm một tiếng, ngủ thϊếp đi.

Sáng sớm hôm sau, cô tỉnh dậy trong một vòng tay ấm áp.

Đôi mắt mơ màng mở to nhìn thấy rõ người đàn ông đang bị cô ôm lấy, đầu óc chập chờn trong chốc lát, sau đó ánh mắt dần dần thanh minh cho đến sáng ngời: “Anh!” Cô thoát khỏi cái ôm của Thường Thâm, muốn đứng dậy.

Thường Thâm không mở mắt, bàn tay to lại ôm cô vào ngực: "Ngủ tiếp một lát nữa."

Thường Uyển bị anh vây đến không thể nhúc nhích, mở to mắt, ngữ khí không được vui vẻ hỏi: "Anh, anh trở về lúc nào?"

"Tối hôm qua."

"Tối hôm qua mấy giờ? Sao em lại không biết?"

Thường Thâm rất buồn ngủ, đi khắp Châu Âu liên tục trong một tuần, thời gian ngủ ăn cơm đều bị vắt kiệt.

Ngày hôm qua sau khi hoàn thành tất cả các lịch trình, liền vội vàng về nước, chính là vì sợ công chúa nhỏ cuối tuần về nhà không thấy anh sẽ tức giận.