Chương 1: Tôi tên Lưu Minh Châu

Tôi tên là Lưu Minh Châu là mẹ của Vu Vưu Ngữ

Mới lúc con bé còn nhỏ, vì đồng tiên mà tôi và chồng tôi phải đi làm xa không thể nào chăm sóc cho con bé được. Thời gian mà chúng tôi có thể giành cho con bé là vào cuối ngày mỗi tháng. Những gì tôi nghe được từ hàng xóm về con bé chính là ngoan ngoãn, chăm chỉ, đáng yêu…Con bé khiến chồng và tôi an tâm rất nhiều, Vưu Ngữ chính là động lực và cũng là niềm an ủi của tôi. Có thai Vưu Ngọc là điều bất ngờ mà không ai biết được, kể từ lúc đó tôi quyết định ở nhà chăm sóc thai và Vưu Ngữ . Kể từ lúc sinh ra Vưu Ngọc, hầu hết thời gian của tôi đều là chăm sóc cho nó, mà quên mất Vưu Ngữ, à thật ra cho dù có A Ngọc hay không thì tôi cũng không cần lo cho A Ngữ vì con bé sẽ biết tự chăm sóc bản thân mà. Cũng không biết từ lúc nào tôi đã quên mất con bé chỉ mới học cấp 1 và đang cái tuổi mà đứa trẻ nào cũng làm nũng và cần được quan tâm, chắc có lẽ là do những biểu hiện ngoan hiền, chăm chỉ của con bé đã làm cho tâm trí tôi mặc định là con bé đã trưởng thành- chắc có lẽ là vậy. Giờ nghĩ lại tôi nghĩ đó là việc sai lầm rất lớn của tôi đối với con bé, và sai lầm nào cũng sẽ có hậu quả của nó.

Có một khoảng thời gian cô giáo của con bé liên tục than phiền về việc học hành của a Ngữ, nhưng lúc ấy tôi đang bù đầu trong việc nội trợ chăm sóc con cái và nỗi phiền muộn về chồng mình nên đã lờ đi rồi ầm ừ cho qua chuyện. Vì có them thành viên nên số tiền tích góp đã không đủ để sống thoải mái nữa, cộng thêm việc tôi nghỉ làm nên chồng tôi chính là trụ cột, bương trãi kiếm tiền nuôi gia đình. Thật ra trước khi kết hôn, tình cảm của tôi và chồng tôi không được công nhận bởi nhà bên chồng vì họ nghĩ tôi là người phá hỏng sự nghiệp của chồng tôi. Năm ấy tôi có thai nên mẹ chồng mới chấp nhận đám cưới được diễn ra, cũng vì vậy mà nhận định của tất cả mọi người bên chồng về tôi chính là kẻ phá hoại. Trong khoảng thời gian bù đầu vào công việc, tôi đã dần quên mất ánh nhìn chán ghét của mẹ chồng dành cho tôi lúc đám cưới, và nghĩ rằng tôi sẽ được chấp nhận khi thời gian trôi qua.

Nhưng định kiến mãi là định kiến, nó sẽ không vì thời gian mà xóa nhòa mà nó càng trở nên khắc sâu vào nhận thức của một con người và trở thành lẽ đương nhiên. Vì không kiếm ra tiền nên mỗi khi tôi sang nhà mẹ chồng đều bị dè bỉu, phàn nàn về những hành động nhỏ nhất và đề cập những câu truyện ám chỉ đá xéo về tôi, sau đó mọi người sẽ hùa nhau và cho tôi những ánh nhìn khinh miệt. Trong những lúc ấy tôi sẽ nhìn sang chồng mình và dùng ánh mắt cầu cứu và tiếp đến anh ấy sẽ bảo vệ tôi và chống lại những lời nói lạnh lẽo đến cay lòng người như hồi lúc thời còn trẻ kiên quyết nói muốn cưới tôi trước mặt mọi người, nhưng không- đáp lại tôi là chẳng có gì cả, tôi dùng đôi mắt đã ngấn lệ đỏ hoằm nhìn chồng mình và chỉ thấy anh ấy cuối gục đầu che khuất sự mệt mỏi đến phiền chán. Sự im lặng của anh ấy như một cái tát vang dội vào mặt tôi, một cú tát vô hình khoét sâu trong tâm trí hỗn độn đến vô thường . Sau khi câu chuyện ấy sảy ra, vô hình chung có thứ gì đó đã thay đổi nhưng cũng không quá rõ ràng lắm. Chồng tôi tiếp tục công tác, tôi vẫn tiếp tục ở nhà chăm nom cái gia đình không còn tiếng cười này nữa. Tóc tôi bắt đầu rụng, làn da không còn như thời thiếu nữ nữa, vết mổ sinh hằn lên da khiến tôi tự ti với cơ thể của mình, chồng tôi ngày càng ít về nhà. Trong một khoảng thời gian, lúc nào về nhà trên người chồng tôi lúc nào cũng thoang thoảng mùi nước hoa hương hoa cẩm tú. Khi tôi thắc mắc về việc ấy, chồng tôi lại đáp những cái cớ cho qua chuyện, hành động ấy chỉ ngầm khẳng định là ý nghĩ của tôi đã đúng. Cơn ghen của tôi bộc phát, hét vào mặt anh ấy bằng những lời lẽ thô tục và kèm theo đó chính là những cú vung tay vào người. “ chát’’- một cú tát vang dội bộc phát trong vô thức lên mặt tôi, cú tát ấy như một lời cảnh tỉnh, nó khiến tôi dừng hẳn mọi hành động ngay tức khắc. Má tôi in hằn lên một bàn tay ngay bên trái, nó nóng rát đến lợi hại ,khiến lòng tôi lạnh câm. Có lẽ anh ấy cũng khá bất ngờ, nhưng lúc ấy tôi chỉ nghe được mỗi câu xin lỗi nhẹ than của anh ấy và tiếng rầm đóng cửa, anh ấy bỏ tôi lại với căn phòng lãnh lẽo, ngột ngạt bao phủ cả người tôi. Kể từ lúc ấy, chúng tôi không còn ngủ chung với nhau nữa và chồng tôi cũng ngày càng trở về nhà ít hơn.