Chương 1: Trong phòng tắm

Ban đêm 11 giờ, âm thanh xe cứu thương ở bên ngoài vẫn vang lên.

Ngày thứ ba.

Càng ngày càng nhiều người ở gần đây bị kéo đi cách ly, tình hình bệnh dịch càng lúc càng căng thẳng khiến lòng người phải sợ hải.

Đây là lần thứ sáu Thẩm Độ xoa xoa lông mày, hắn đứng lên rời khỏi bàn máy tính, chuẩn bị đến phòng bếp rót cho bản thân một ly nước.

Trên màng hình máy tính vẫn còn hiển thị số liệu trang web.

Từ khi virus C-2 bị người nước ngoài đưa vào quốc nội, thì tình hình bệnh dịch càng thêm khuếch tán hơn.

Càng ngày càng nhiều người bị bắt làm việc tại nhà, sự sợ hãi ở trên mạng xã hội lại bị phóng đại, dẫn đến những trang web công cộng nhận được một lượng truy cập to lớn, chủ yếu là từ cư dân mạng “rảnh việc” ùa vào.

Thẩm Độ là một lập trình viên.

Nên đêm khuya hắn vẫn phải tra xét số liệu từ trang web và đảm bảo web được vận hành trôi chảy bình thường.

Huống hồ, bác sĩ kiểm tra trong khu này còn chưa tới nên bọn họ không thể được đi ngủ dễ dàng được.

Sau khi uống nước xong, Thẩm Độ chuẩn bị trở về phòng.

Đột nhiên nghe thấy dưới lầu nghe thấy âm thanh từ loa lớn phát ra: “Mời các cư dân trong chưng cư đeo khẩu trang, chuẩn bị xuống tầng làm kiểm tra.”

“Mời các cư dân trong chưng cư đeo khẩu trang, chuẩn bị xuống tầng làm kiểm tra.”

Thông báo phát ra liên tục, Thẩm Độ đặt ly nước xuống, mang khẩu trang lên mặt rồi chuẩn bị xuống lầu.

Giây phút bước đến cửa.

Ma xui quỷ khiến làm sao khiến hắn quay đầu nhìn lại.

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Thẩm Độ đi đến trước cửa phòng bạn ở ghép chung nhà với hắn, nhẹ nhàng gõ gõ cửa.

Cùng lúc đó.

Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước róc rách.

Hai đầu gối Tống Đào quỳ dựa vào bồn tắm, tay cầm vòi sen, xả nước đánh thẳng vào bộ phận bên dưới của cậu.

“A ha...”

“Ngứa, ngứa quá…Ưmm…”

Dòng nước nóng vọt vào hạ thể, lực nước kí©h thí©ɧ hộŧ ɭε, mang đến từng cơn sướиɠ tê tái.

Nhưng như vậy chưa đủ…

Vẫn chưa đủ…”

Tống Đào ngồi quỳ trong bồ tắm, mực nước vẫn chưa đến eo bụng cậu, gật thịt nho nhỏ trắng nõn héo rũ xuống, lỗ thịt non nớt dưới côn ŧᏂịŧ lại không thỏa mãn mà hé miệng mấp máy.

Bên trong lỗ thịt đã ướŧ áŧ, đã mong chờ mà mở ra, hy vọng có “món hàng” nào lớn hơn đâm vào.

Đôi mắt Tống Đào mơ màng.

Cậu nhìn chằm chằm lỗ thịt nho nhỏ bên dưới, cuối cùng vươn tay ra, dùng ngón trỏ và ngón giữa nhéo lấy hộŧ ɭε, lỗ thịt nhạy cảm lại phun ra một dòng dâʍ ɖị©ɧ.

“A ——”

-

Hố mới, ngọt lắm nha, cảm hứng chắc lấy từ đại dịch COVID, mong mn ủng hộ ^^