Chương 1: Hỗn loạn

Tiếng nhạc vẫn vang lên đều đặn không hề có dấu hiệu dừng lại, người người nhảy múa trên nền nhà sôi động, dưới ánh đèn pha lê sáng chói đủ màu sắc. Các cô gái ăn mặc thiếu vải cùng bọn đàn ông nhà giàu ôm ấp nhau trong góc khuất. Mùi hương quen thuộc của khói thuốc lá lẫn mùi rượu vang hòa trộn vào không khí...

Bọn người ở thành phố sầm uất là thế, cứ mỗi đêm đến lại tụ tập tại Bar Atrium sang trọng nằm giữa trung tâm thành phố, nơi giao thông cực kì thuận lợi giữa các tập đoàn lớn. Đây chính là những gì Trần Quân Minh được chứng kiến hằng ngày, khung cảnh diễn ra theo lẽ thường khiến anh có chút buồn chán nhấm nháp ly rượu mạnh...

Từ đâu lại xuất hiện thêm một mỹ nhân ôm chầm lấy anh từ phía sau, Trần Quân Minh chỉ cười lấy lệ, giọng nói cũng mang phần châm biếm lẫn trêu chọc...

"Nước hoa thơm đấy nhưng tiếc quá...pha lẫn mùi hương rẻ tiền của bọn đàn ông..."

Nữ nhân kia vốn dĩ là gái làng chơi, cô ta cư nhiên không quan tâm Trần Quân Minh nói cái gì, cái cô ta cần chính là để người đàn ông hoàng kim này thu nạp mình và để anh ta có thể chi tiền cho mục đích ăn chơi của mình. Giọng nữ nhân ngọt ngào khẽ thì thầm vào tai Quân Minh...

"Anh tinh ý thật đấy...em rất thích..."

Trần Quân Minh xoay người lại, anh đặt ly rượu trên khay phục vụ, mắt vẫn hướng về phía người phụ nữ trước mặt dò xét, khuôn mặt cợt nhả bỗng chốc biến sắc, lộ rõ vẻ nguy hiểm...

"Kẻ nào đưa cô đến đây..."

Nữ nhân hơi bất ngờ trước thái độ thay đổi chóng mặt của nam nhân, cô ta nắm hai tay vẻ vô tội, rụt rè trả lời...

"Em...em tự mình lên đây..."

Dường như mùi hương lai tạp từ cô ta đã khiến Trần Quân Minh khó chịu, cộng thêm cái biểu cảm kỹ nữ càng khiến anh chán ghét. Bản thân anh thì thích nói nhiều, đặt biệt là dạy đời Mạc Chính Thần, nhưng với nữ nhân thì không, đặt biệt là loại nữ nhân không sạch sẽ như thế này...

"Đưa cô ta đi, lau dọn chỗ này sạch sẽ..."

Vệ sĩ biết ông chủ của họ đang tức giận, nhanh chóng nhận lệnh lập tức đưa cô ta đi, mặc kệ cô ta có cầu xin hay la hét thế nào đi chăng nữa thì kết cục vẫn không thay đổi. Trần Quân Minh vừa cho cô ta một vé xuống địa ngục miễn phí, anh còn tự nhận thấy chính bản thân mình thật tốt lành...

Anh lại cầm ly rượu mạnh trên tay, lười biếng dựa cơ thể cao lớn vào lan can, nhìn xuống dòng người đông đúc ở phía dưới. Ánh nhìn vô định không hướng về bất cứ mục tiêu rõ ràng và dĩ nhiên bọn họ cũng không để ý đến sự có mặt của chính ông chủ quán Bar...

Chuông đồng hồ điểm 11h đêm, đúng lúc có một nữ nhân bước vào quán Bar thành công thu hút sự chú ý của Trần Quân Minh. Vì cô là người duy nhất mặc đồng phục học sinh dám tiến vào nơi này...



Trần Quân Minh từng nhớ có đề ra một quy định tuyệt đối là cấm những người dưới mười tám tuổi bước chân vào chốn sa đọa này. Thì làm sao cô gái đó lại vào được cơ chứ...

Anh vẫn chăm chú nhìn chằm chằm cô gái nhỏ bé phía dưới đang ngơ ngác tìm kiếm thứ gì đó. Cô có vẻ khá nhỏ nhắn nên chen vào giữa đoàn người một cách dễ dàng. Cô đi đến quầy rượu liền nhìn thấy cô bạn thân của mình đang nằm vật vã say mèm, lớn giọng gọi bạn mình tỉnh lại...

"Thư Anh...tớ là...Nhược An nè...cậu tỉnh táo lại ngay..."

Thư Anh gật gù cố hé nửa mắt, hai tay cô ôm chặt má Nhược An vỗ nhẹ, giọng điệu say xỉn cũng chả biết bản thân đang nói gì...

"Ôi tiểu mỹ nhân...đến uống cùng tôi à..."

"Điên à...tớ đưa cậu về..."

Nhược An để tay Thư Anh lên vai cô, từng bước nặng nề một lần nữa chen vào đống người tấp nập. Mà Thư Anh cũng chẳng ngoan ngoãn gì, vừa đi vừa lắc lư làm cơ thể nhỏ bé của Nhược An đỡ không nổi, trực tiếp ngã nhào xuống đất, khiến chân váy cô đang mặc kéo hẳn lên giữa đùi trước con mắt thèm khát của bọn đàn ông...

Một người đàn ông có vẻ đứng tuổi lịch sự đỡ Nhược An dậy, bàn tay cũng không quên sờ vào đùi cô. Nhưng may sao Nhược An né được liền theo phản xạ đẩy ông ta ra...

"Tôi tự làm được..."

Con mồi ngon lành trước mặt dĩ nhiên ông ta sẽ không đời nào để cô gái chạy mất, liền theo phản xạ nắm chặt lấy cổ tay Nhược An về phía mình, giọng nói chứa đầy nɧu͙© ɖu͙© hèn mọn được phát ra từ khuôn miệng nồng mùi thuốc lá lẫn rượu bia...

"Học sinh cấp ba đến đây chẳng phải đều muốn mua vui cho bọn ta sao...cưng còn đẹp như mỹ nhân thế này. Nhưng cô em yên tâm đi, anh đây hào sảng lắm, chỉ cần em làm tốt thì anh sẽ không để cô gái xinh đẹp như em chịu thiệt đâu..."

Lời hôi thối của tên đàn ông vừa dứt liền làm đám bạn ông ta cười phá lên. Nhược An cư nhiên vẫn bình tĩnh, cô dựt mạnh tay ra khỏi ông ta, định tiến lại đỡ Thư Anh rời khỏi thì người nào đó tàn nhẫn đạp cô ngã nhào vào lòng ông ta...

"Haha...cưng thích chơi chiêu lạc mềm buộc chặt à..."

"Buông tôi ra...nếu ông dám đυ.ng vào tôi dù chỉ là một sợi tóc thì Kiều Nhược An này thề sẽ làm cho ông sống không bằng chết..."