Chương 2: Chạm mắt

Dường như ông ta có men say trong người, thêm tiếng nhạc ngày một lớn khiến ông ta không nghe được Nhược An nói gì, hiện tại trong đầu ông ta chỉ có hình ảnh xinh đẹp của nữ nhân trước mặt, bộ đồng phục học sinh trên người cô càng kí©h thí©ɧ thị giác đàn ông nên giọng điệu càng trở nên càn rỡ hơn bao giờ hết...

"Anh đây thích những cô gái hoang dã và lì lợm như cưng..."

Ông ta vừa định chạm vào đùi cô một lần nữa thì đột nhiên ngất xỉu, máu từ đầu chảy xuống. Trần Quân Minh cũng ác thật, ném thẳng ly rượu anh đang uống từ trên cao xuống trúng người đàn ông, lực đạo mạnh mẽ cùng độ chuẩn xác đã hạ được mục tiêu chỉ trong vài giây ngắn ngủi...

Nhược An cùng đám người hướng mắt lên phía ly rượu bay xuống khiến bọn họ kinh sợ, nhưng riêng cô thì không, dù biết bản thân người trên lầu nhìn mình. Trong ánh đèn sáng mờ mờ ảo ảo lập lòe Nhược An cũng không nhìn rõ anh ta là ai, cô chỉ biết rằng chính anh ta vừa cứu cô khỏi hiểm cảnh...

Trần Quân Minh phẩy tay nhè nhẹ làm Nhược An sửng tỉnh, cô vội nhớ ra chuyện phải làm, chạy vội lại chỗ Thư Anh đỡ cô bạn dậy, chầm chậm tiến ra khỏi quán Bar trước sự chỉ dẫn của vệ sĩ. Chỉ khi cô thật sự đã rời đi, Trần Quân Minh mới bước từng bước chầm chậm đi xuống...

"Tao đã nói gì...tụi mày nghe không hiểu hay cố tình phớt lờ lời tao nói đấy..."

Âm nhạc sập sình khi nãy bị tắt hẳn, không gian trở nên im lặng hơn bao giờ hết, bọn người nhìn thấy ông chủ quán Bar Atrium tự mình xuất hiện liền biết có chuyện chẳng lành sắp xảy ra...

"Thằng chó chết nào vừa đạp cô gái kia ngã vào ông già chết tiệt này..."

Trần Quân Minh nhìn quét một lượt vẫn chưa thấy tên nào ra đầu thú trước, anh liền tiến lại phía tên khốn đang nằm xõng soài dưới đất, đầu vẫn chảy máu, liền ngồi xuống bên cạnh hắn ta, âm điệu đùa cợt vang lên...

"Chậc chậc...dạo này Hoàng Cảnh Thiên đang thiếu người để giải phẫu, hay đưa mày qua chỗ cậu ta nhỉ...hiến xác vì khoa học chẳng hạn..."

Ông ta đau đến mức không cự động nổi, lại vì câu nói của Trần Quân Minh làm cho hồ đồ, cố rặn ra vài âm thanh ớ ớ cầu xin gì đó...

"Tao nhắc lại một lần nữa...thằng nào đạp ngã cô ấy..."

Âm thanh vẫn im lặng như cũ, trong đầu ai cũng có một suy nghĩ chung rằng chẳng tên cướp nào lại nhận mình là kẻ trộm cả. Trần Quân Minh ấy thế mà không chút bực tức, anh đã khoan nhượng như thế mà còn không chịu lộ diện, vậy đừng trách anh độc ác...



"Vạn..."

Tiếng hét của người đàn ông đứng hàng đầu vang lên đầu kinh hồn. Tiếp đến chính là đôi chân của hắn ta lìa khỏi cơ thể, máu tươi tràn ra như suối, mùi tanh nồng sộc lên mũi tất cả đứng gần đó. Người đàn ông không trụ nổi quá một phút liền tắt thở. Cảnh tưởng kinh hoàng như thế nhưng bọn người đứng đó lại không dám hét lên tiếng nào, cũng chẳng ai dám báo cảnh sát. Ngược lại bọn họ càng thấy kí©h thí©ɧ hơn bao giờ hết...

"Dọn dẹp sạch sẽ đi nào..."

Trần Quân Minh nhận khăn giấy từ tay phục vụ, anh lau sạch tay đến mức không còn bất kì mùi hương nào. Vừa rồi anh cũng được chứng kiến bộ mặt thật của lũ người vẻ ngoài đẹp đẽ kia...

"Tôi đã nói gì nào..."

Đáp lại câu hỏi giễu cợt của Trần Quân Minh, đám người phía dưới kích động la lớn tiếng...

"Tất cả đều nghe theo luật của ngài..."

Đúng thế, ở quán Bar này, Trần Quân Minh là chủ, mọi luật lệ mà anh ban hành đều phải được tuân theo một cách nghiêm ngặt khi đặt chân vào đây, nếu dám cố tình làm trái thì kết cục sẽ giống tên đàn ông vừa rồi...

"Thưa ngài...cô gái vi phạm luật vừa rồi giải quyết thế nào..."

"Cô ấy thì để tự tay tôi giải quyết là được rồi..."

Còn Trần Quân Minh giải quyết Kiều Nhược An thế nào thì anh không thể tiết lộ được. Riêng Kiều Nhược An chính là trường hợp đặc biệt mà anh phải tự mình ra tay mà thôi...

------