Chương 30: Phẫu thuật thành công

Sau sáu tháng chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật mắt cuối cùng của Mạc Chính Thần, anh được bác sĩ lẫn nhân viên y tế cấp cao đặc biệt quan tâm chăm sóc tận tình. Nhưng bản thân anh lại chẳng có lấy một tia vui vẻ nào. Sáu tháng qua Tư Duệ không hề gọi cho anh bất cứ một cuộc nào, tin nhắn cũng không, mà ngay cả tiền anh đưa cô vẫn không hề động tới...

Có lẽ Tư Duệ sống rất tốt, có lẽ cô đã quên anh thật rồi. Nhưng anh thì ngày nào cũng nhớ về cô, ngày nào cũng tưởng tượng hình ảnh xinh đẹp của cô trong tâm trí...mà đau lòng...!

Thẩm Hân Nghiên ngày nào cũng ở bên cạnh chăm sóc cho Mạc Chính Thần vì cô thương anh như chính anh trai của mình vậy. Thương cho anh, thương cho cả cô gái mà anh yêu, thương thay cho cuộc tình chóng tàn...

"Còn khoảng một tiếng nữa sẽ phẫu thuật lần cuối đấy, anh có sợ không..."

Mạc Chính Thần hơi mím môi, nhưng cuối cùng lại cười lấy lệ để Hân Nghiên yên tâm...

"Sợ chứ...sợ đến mức anh không thể ngủ nổi..."

Không...anh sợ...nhưng là sợ không thể nhìn thấy cô thêm lần nào nữa, không thể tận mắt chứng kiến cô hạnh phúc...

"Nếu phẫu thuật thành công...anh dự tính sẽ làm gì..."

"Anh sẽ đi tìm cô ấy...anh sẽ đến Anh quốc để tìm lại cô ấy..."

Hân Nghiên thấy tâm tình Mạc Chính Thần khá hơn phần nào, có lẽ khi anh vui vẻ thì tỉ lệ thành công của phẫu thuật sẽ cao lên...

"Còn nếu không...em hãy thay anh đến Anh quốc...đến đấy và nói cho cô ấy biết rằng anh yêu cô ấy rất nhiều..."

Mạc Chính Thần không muốn giấu giếm hay chôn vùi tình cảm của anh, anh muốn để chính Tư Duệ biết, để Tư Duệ hiểu rằng sau tất cả vẫn có người yêu cô hơn cả sinh mệnh...

"Em đồng ý..."

Lúc Hân Nghiên chấp nhận lời thỉnh cầu của Mạc Chính Thần cũng là lúc anh được bác sĩ đưa vào phòng phẫu thuật, cô đã nhìn thấy anh khóc...

Hoàng Cảnh Thiên cũng đợi ở bên ngoài cùng Hân Nghiên, cô chủ động dựa vào vai anh khóc nấc lên như một đứa trẻ vì lấy mất kẹo...

"Ổn mà em, cậu ta sống dai lắm, sẽ không sao đâu..."

Hoàng Cảnh Thiên vuốt nhẹ làn tóc rối bời trên mặt cô, lần đầu tiên mà anh thấy Hân Nghiên vì người khác mà khóc thương tâm như thế. Nhưng anh không tài nào ghen nổi vì anh biết lý do là gì...

Ca phẫu thuật kéo dài rất lâu, lâu đến mức cả Hân Nghiên lẫn Cảnh Thiên đều ngủ được một giấc dài. Đến khi âm thanh ting lên của cánh cửa phòng phẫu thuật được mở ra, cả hai cũng tỉnh giấc...

"Anh ấy thế nào rồi..."

Vị bác sĩ nhìn Thẩm Hân Nghiên cùng Hoàng Cảnh Thiên liền lập tức cuối đầu, giọng nói trở nên kính trọng thập phần...

"Thưa viện trưởng và phu nhân, ca phẫu thuật của Mạc thiếu thành công ngoài mong đợi, sau một thời gian sẽ hồi phục..."

Hân Nghiên thở phào nhẹ nhõm, Mạc Chính Thần chiến thắng rồi, anh có thể tự mình nói với cô gái kia rằng anh yêu cô ấy rất nhiều. Tình yêu của anh lại một lần nữa được bắt đầu...

Sau khi bác sĩ rời đi, Hân Nghiên mặc áo vô trùng bước đến cạnh giường của Mạc Chính Thần, lặng lẽ hỏi Hoàng Cảnh Thiên ở kế bên...

"Em ngưỡng mộ cô gái ấy quá...vì cô ấy có một người đàn ông yêu cô ấy đến vậy..."

Hoàng Cảnh Thiên nắm lấy tay Hân Nghiên, anh dùng giọng điệu ôn nhu nhất mà đáp lại cô...

"Không cần ngưỡng mộ ai cả, vì em cũng có người đàn ông yêu em nhiều như thế..."

Hân Nghiên cười ngượng liền buông tay Cảng Thiên ra, cô kéo chăn đắp lại cho Mạc Chính Thần không bị lạnh, rồi cùng Cảnh Thiên rời khỏi phòng chăm sóc đặt biệt...

Mạc Chính Thần đã đi được nửa chặng đường rồi, nửa chặng đường còn lại anh sẽ cố gắng bước tiếp, vì nơi cuối con đường có hình bóng Tư Duệ, người con gái anh yêu bằng cả sinh mạng...