Chương 1.

“Bà ngoại ——”

Hét to một tiếng, Thẩm Dị chợt tỉnh lại từ trong cơn mơ, ánh mắt cậu mở thật to, thân thể cùng cánh tay không ngừng run rẩy.

Trong mơ, bà mỉm cười nói lời tạm biệt xong thì dần dần tan biến, mặc cho cậu níu lại như thế nào, xung quanh cũng chỉ còn lại mỗi bóng đen vô tận.

Bóng đen bắt đầu điên cuồng xâm nhập, muốn đem cậu kéo vào vực sâu đáng sợ.

Từ trên giường ngồi dậy, Thẩm Dị mở đèn lên, giơ tay cầm lấy hộp thuốc được đặt sẵn bên giường, bưng ly nước lạnh lên uống, nuốt thuốc xuống. Sau đó cậu dùng hai tay bao bọc lấy thân thể, vùi đầu vào gối, ngồi thẫn thờ.

Trên cổ tay trái của cậu rõ ràng có thể thấy được những vết sẹo đầy khó coi. Đó là vết cắt bằng dao, mặc dù có phần đã mờ nhạt nhưng chỗ khác vẫn hết sức rõ ràng, ngoằn ngoèo, chiếm cứ trên cổ tay.

Thẩm Dị là người mắc bệnh trầm cảm nặng, từng tự sát nhưng không thành công, sau khi được cứu sống, cậu đã đáp ứng người duy nhất yêu thương mình là bà ngoại sẽ cố gắng sống tiếp.

Cho nên hiện tại, dù cho cậu cảm thấy bản thân đang ở địa ngục nhưng vẫn phải sống, chẳng khác gì một cái xác không hồn.

Mỗi ngày, đều chỉ vì chữ sống mà cố gắng. Ngày qua ngày, đau đớn đến chết lặng.

Đồng hồ báo thức đầu giường biểu thị thời gian, lúc này đã là tám giờ rưỡi sáng rồi nhưng trong phòng vô cùng tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ cây đèn đầu giường. Bởi vì Thẩm Dị kéo toàn bộ rèm cửa sổ lại, rèm vừa dày vừa nặng, một chút ánh sáng cũng không xuyên qua nổi.

Thẩm Dị không thích ánh mặt trời cho nên rất ít khi kéo rèm lên.

Lúc này căn phòng vô cùng an tĩnh, có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng mà chậm chạp của Thẩm Dị, dùng một tư thế không nhúc nhích ngồi trên giường, tựa như một pho tượng. Cho đến khi đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên “tích tích tích”, cậu mới chậm rãi chuyển động. Vừa ngẩng đầu lên, nhưng lúc này, cậu lại ngẩn ra một chút, sau đó mới chậm chạp xuống giường.

Động tác của cậu chẳng hề nhanh nhẹn, giống hệt như một cái đồng hồ cũ kỹ, rất chậm, kì kèo một lúc, cậu mới cầm áo khoác lấy từ giá áo xuống mặc vào. Sau đó đi tới bàn đọc sách cách giường không xa, bật máy tính lên.

Trên bàn sách rất sạch sẽ, chỉ có một cái máy tính, những chỗ khác hoàn toàn trống rỗng.

Máy tính khởi động rất nhanh, mới có mười mấy giây đã hiện lên trang chủ, góc bên trái phía dưới, thời gian biểu thị đã mười một giờ bốn mươi phút sáng.

Thẩm Dị theo thói quen tìm đến một nền tảng phát trực tiếp, nhấp vào phòng phát sóng quen thuộc.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, “Cố tiên sinh sành ăn” đã sớm chuẩn bị xong, trước mặt hắn bày đầy một bàn đồ ăn ngon, có điểm tâm ngọt, có bữa ăn chính, đặc biệt thịnh soạn.

Cố tiên sinh sành ăn trưng ra một khuôn mặt tươi cười cùng mọi người chào hỏi, âm thanh tràn đầy sức sống: “Này, các bảo bối lớn nhỏ của tôi, buổi trưa vui vẻ. Hôm nay có tôm càng xào cay, xương sườn kho tàu, cánh gà chiên coca, thịt chiên xào dứa, còn món bánh kem matcha tôi thích nhất. Mười phút nữa bắt đầu, muốn cùng tôi ăn thì phải nhanh chóng chuẩn bị đi. Nếu không một lát đói bụng thì đừng có trách tôi, ma ma chu* ~”

*Từ gốc là 么么啾, mình ghi theo cách phát âm nhé (^-^)

Âm thanh trong máy tính giảm xuống, Thẩm Dị từ chỗ ngồi đứng lên, đi ra khỏi phòng, chẳng bao lâu cậu cầm một chén cháo bước vào. Đặt chén cháo trước máy vi tính, cậu tiếp tục yên lặng chờ đợi phòng phát sóng bắt đầu.

Thẩm Dị có bệnh kén ăn, trước khi biết đến phòng phát sóng “Cố tiên sinh sành ăn”, cậu gần như là ăn gì nôn nấy, chỉ khi để bản thân đói đến cực hạn mới có thể miễn cưỡng ăn một chút, đến mức phải tiêm chất dinh dưỡng để duy trì chức năng cơ thể.

Cho đến ba năm trước, trong lúc vô tình nhìn thấy “Cố tiên sinh sành ăn” đang phát ăn cơm trực tiếp, có thể là do duyên phận. Mỗi lần nhìn đối phương ăn, cậu sẽ xuất hiện ham muốn muốn ăn cái gì đó. Sau khi thử cùng ăn với “Cố tiên sinh sành ăn”, cậu phát hiện bản thân ăn vào cũng không thấy buồn nôn. Từ đó về sau, cậu đều đúng giờ túc trực ở phòng phát sóng, chờ đối phương cùng nhau ăn cơm.

Chẳng qua cậu cũng không có ăn được bao nhiêu, nhiều nhất cũng chỉ là một chén cháo.

Mười hai giờ trưa, “Cố tiên sinh sành ăn” bắt đầu phát sóng trực tiếp ăn cơm trưa.

Thẩm Dị cũng cầm lấy thìa, từng chút từng chút múc cháo bỏ vào miệng. Cậu ăn rất chậm, cực kỳ chậm, so với Cố tiên sinh đang ăn trong màn hình, cậu cũng chỉ vì sống mới ăn, không có một chút hưởng thụ nào.

“Cố tiên sinh sành ăn” là một nam sinh có nhan sắc, tính cách cũng tốt, giống như một mặt trời nhỏ đầy sức sống. Mặc dù anh ta chỉ phát sóng việc ăn cơm thôi nhưng vẫn rất nổi tiếng trên nền tảng. Chỉ cần anh ta bắt đầu phát trực tiếp, nhân số phòng sẽ tăng mạnh, quà tặng linh tinh nhận đến mỏi tay khiến cho không ít chủ phòng khác hâm mộ, đố kỵ và ghen ghét.

Cố tiên sinh lúc ăn cơm cũng không quên nói chuyện cùng mọi người, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, giọng điệu mơ hồ nói: “Các bảo bối, thế nào rồi, có đói bụng hay không? Bữa trưa hôm nay ăn siêu ngon, đáng tiếc mọi người không ăn được chỉ có thể nhìn tôi ăn, ha ha ha, hâm mộ không, ao ước không? Ghen tỵ không?!”

Anh vừa dứt lời, một loạt bình luận đồng loạt bay qua phòng phát sóng. Cùng lúc đó, anh vừa nuốt xong miếng thịt trong miệng, nở nụ cười đầy vui sướиɠ.

Dường như là bị tiếng cười trong sáng kia hấp dẫn, trong một cái chớp mắt, Thẩm Dị vậy mà lại có suy nghĩ cũng muốn nở nụ cười.

Quả thật, một người cứ như ánh mặt trời sẽ luôn khiến cho người ta muốn hướng tới.

Không giống mình, sống giống như là… một lão già gần đất xa trời, không có một chút sức sống.

Cố tiên sinh phát sóng trực tiếp ăn cơm, vào lúc mười hai giờ ba mươi đã gần đến giờ kết thúc, chén cháo của Thẩm Dị đồng thời vừa ăn xong.

Cậu đặt cái chén không xuống, nghiêm túc và chân thành trên bàn phím gõ xuống hai chữ cảm ơn, trước sau như một.

Ba năm nay, mỗi lần ăn xong, cậu đều sẽ nói cảm ơn với anh ta.

Sau khi tắt nền tảng, Thẩm Dị dọn dẹp chén đũa, lại tới trước máy tính ngồi xuống, mở ra thư mục, bắt đầu viết tiểu thuyết.

Thẩm Dị có chứng sợ hãi xã giao, ba năm trước khi bệnh trầm cảm trở nặng, cậu tạm nghỉ học, ở nhà lên web Tấn Giang viết tiểu thuyết.

Lời văn của cậu có chút tăm tối, nhưng nhân vật chính dưới ngòi bút luôn cố gắng để tìm tới ánh sáng. Rất nhiều độc giả thích lời văn cùng cốt truyện của cậu, thoáng một cái ba năm, cậu đã trở thành một tác giả có chút danh tiếng, thu nhập đủ để lo cho cuộc sống.

Tốn hết bốn giờ để viết sáu ngàn chữ, Thẩm Dị cài chương ở chế độ đăng sau, xác định giờ đăng rồi tắt máy tính.

Sau đó, cậu lại bắt đầu ngẩn người.

Cả ngày, việc Thẩm Dị làm nhiều nhất là ngẩn người, vô thức mà ngẩn người, đầu óc lúc nào cũng mê man, thỉnh thoảng còn bị ù tai nghiêm trọng. Cậu thường cào mình trong vô thức, đến khi tỉnh lại thì trên tay đã có nhiều vết xước.

Bôi thuốc, ngẩn người.

Ngẩn người, bôi thuốc.

Cứ thế tuần hoàn.

Hôm nay có chút ngoại lệ, Thẩm Dị ngẩn người chưa đến nửa giờ, sát vách bên cạnh lại truyền đến âm thanh, có tiếng vật nặng di chuyển, có người nói chuyện với nhau, thậm chí còn có cả tiếng chó sủa.

Thẩm Dị ở tầng này đã lâu, từ hai năm trước khi hàng xóm bên cạnh dọn đi, hộ gia đình ở đây chỉ còn lại một mình cậu, vô cùng yên tĩnh. Lúc này những âm thanh ồn ào lại vang lên, có lẽ là có một gia đình mới chuyển đến bên cạnh.

Âm thanh ồn ào đứt quãng kéo dài cả tiếng đồng hồ mới chịu dừng, khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.

Thẩm Dị nhìn đồng hồ, phát hiện đã sắp năm giờ chiều, cuối cùng đứng dậy, từ từ đi ra khỏi phòng ngủ, rèm cửa phòng khách vẫn không kéo lên. Lúc này ánh chiều tà chiếu vào mang theo một chút ấm áp.

Cậu giơ tay che kín đôi mắt, thật lâu, chờ đến khi đôi mắt thích ứng với ánh sáng mới để xuống, chuẩn bị rót cho mình một ly nước uống.

Cậu mới vừa đi được vài bước, ngay lúc này, chuông cửa đã lâu không có người dùng đến lại đột ngột vang lên.

Thẩm Dị nghe thấy tiếng chuông cửa, sửng sốt thật lâu mới phản ứng lại. Chuông cửa vang lên lần thứ ba, cậu mới mang dép vào, chậm rì rì bước ra mở cửa.