Chương 1: Đã kết hôn chưa?

Ôn Dã tan làm muộn, cô vẫn luôn nhớ kỹ hôm nay có buổi hợp lớp cũ , cho nên muốn về sớm một chút, nhưng quản lí kéo cô lại bắt làm thêm giờ, khi đến nơi đã trễ gần nữa tiếng.

Sau khi tan sở , cô bắt taxi và vội vàng đến khách sạn Golden Glory.

Cô vừa bước xuống xe , cô bạn thân Cận Việt Việt đã đợi sẵn ở đó, vội vàng kéo tay cô và nói với giọng điệu đầy phấn khích : “Cậu có biết tớ vừa tìm hiểu giúp cậu chuyện gì không? Anh chàng Từ Hoài Khoan mà cậu yêu thầm, anh ấy và bạn gái đã chia tay rồi! Nghe nói mấy năm nay anh ấy vẫn còn độc thân !”

Vẻ mặt của Ôn Dã lúc này chợt đờ ra, tâm trạng rất phức tạp nhìn cô bạn thân.

Cận Việt Việt nhìn thấy sắc mặt của Ôn Dã không ổn liền hỏi: “Cậu làm sao vậy? Sao lại trưng ra vẻ mặt này? Cậu đã thích anh ấy mười năm rồi, không phải vì anh ấy mà cậu vẫn còn độc thân sao. Anh ấy bây giờ đã chia tay với bạn gái, hai người bây giờ có thể đến với nhau rồi."

Ôn Dã không nói gì, đầu óc trống rỗng, vài giây sau cô bắt lấy tay của Cận Việt Việt, căng thẳng hỏi: “Việt Việt, anh ấy không nói chuyện với bạn gái nhiều năm vậy sao? Tại sao họ lại chia tay?”

Từ Hoài Khoan và Ôn Dã là bạn học thời trung học , thật trùng hợp hai người họ đã ngồi cùng bàn với nhau trong 3 năm trung học. Sau khi tốt nghiệp, họ thi đậu đại học ở những trường khác nhau nên ai đi đường nấy.

Từ Hoài Khoan và bạn gái đều là những người có tiền, bạn gái muốn đi nước ngoài nên anh liền vì bạn gái mà ra nước ngoài du học. Anh yêu bạn gái một cách mãnh liệt ngay từ đầu, cô vẫn không dám thổ lộ, cũng là vì chứng kiến tình yêu của bọn họ . Tình yêu của bọn họ như vậy sao có thể chia tay được.

Cận Việt Việt cười càng khoa trương: “Ha ha ha ha, tại sao lại chia tay? Đúng như những gì tớ đã nói lúc đầu, tớ nói rằng bạn gái tốt của anh ấy sớm muộn gì cũng chia tay. Anh ấy nói rằng là do tính cách không hợp nhau. Anh ấy nói bạn gái quá phóng túng và tự cao tự đại, chẳng trách lại chia tay. Nhưng Ôn Dã, ánh mắt của cậu thật không sai, coi trọng một người càng ngày càng đẹp trai như vậy, bộ đồ anh ấy mặc tuy đơn giản nhưng lại rất ưu tú!”

...

Tâm trạng của Ôn Dã càng thêm phức tạp , về tới phòng riêng , mở cửa ra đã thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào cô , chắc là đang đợi cô đến, nên khi cô đến đã thấy anh nở một nụ cười với mình. Sau khi Ôn Dã đi vào, nhìn giữa đám đông liền thấy một người đàn ông mặc vest mang giày tây, vừa trò chuyện vui vẻ vừa cười rạng rỡ.

Cô vốn tưởng rằng sau nhiều năm như vậy, sau khi tốt nghiệp cô không còn chút tình cảm nào với anh, không ngờ gặp lại tim cô vẫn còn đập nhanh như vậy.

Cô bước tới , Từ Hoài Khoan cũng nhìn thấy cô và cười rạng rỡ.

Chưa kể đến độ nổi tiếng của Từ Hoài Khoan thật sự rất tốt, bởi vì anh có nhân cách tốt nên ở trường trung học rất nổi tiếng, không những giáo viên thích mà cả những bạn học cũng rất thích, vì vậy anh rất hoà thuận với mọi người.

Mỗi lần anh cười giống như ánh nắng mặt trời chói chang, làm cho Ôn Dã mê đến thần hồn điên đảo.

Cô bị bạn học cưỡng chế kéo đến ngồi cùng Từ Hoài Khoan: “Đây, Ôn Dã tới rồi đây, khi còn học trung hai người đều có mối quan hệ rất tốt , bọn họ ngồi cùng nhau hết 3 năm đó.”

Ôn Dã cũng đi tới, còn chưa kịp lên tiếng thì bạn học kia đã ép cô ngồi xuống bên cạnh anh. Từ Hoài Khoan xoay người nhìn cô, hai người dựa rất gần nhau ,trên người anh có mùi hương bạc hà xen lẫn mùi rượu vang, có thể ngửi được rất rõ ràng.

Cô có chút nóng, Từ Hoài Khoan nhìn cô cười nói: “Ôn Dã, đã lâu không gặp.”

Bây giờ trong lòng cô rất hối hận vì sao mình không ăn mặc đẹp hơn. Vì lý do công việc nên cô đã mặc một chiếc váy ngắn màu trắng và một chiếc áo khoác. Bây giờ cô thấy mình trông hơi xuề xoà, biết vậy cô sẽ mặc một cái váy quyến rũ và gợi cảm hơn để đến đây.

Cô ngượng ngùng cười, chắc là đã nhiều năm không gặp nhau nên nói chuyện với anh cũng cảm thấy rất ngại.

Các bạn học cũng lâu lắm không gặp, cho nên mỗi người một câu nói chuyện rất rôm rả.

Cô chưa thích ứng kịp với bầu không khí này, vì tim đập liên hồi nên vội vàng đi vào nhà vệ sinh ở bên ngoài để trang điểm.

Cô không muốn quay lại phòng riêng, định đi hóng gió ở bên ngoài rồi mới vào lại bên trong, nhưng vừa đi ra đã thấy anh đứng hút thuốc ở một góc hành lang.

Anh đang hút thuốc, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cô, điếu thuốc còn chưa hút xong mà Từ Hoài Khoan nhìn cô cười rồi dập tắt điếu thuốc, vứt vào thùng rác ở bên cạnh.

Anh bước đến bên cạnh, sờ lên mái tóc của cô, giống như hai người từng làm trước đây, giọng điệu không vui hỏi: “Có chuyện gì vậy?, Ôn Dã, không thèm để ý tới anh, cũng không nói lời nào. Nói như thế nào hai chúng ta đã ngồi cùng bàn 3 năm, trước kia không phải em rất thích nói chuyện tán gẫu với anh sao?"

Trước kia khác, bây giờ khác, giờ cô đã trải qua nhiều thăng trầm hơn nên rất bình tĩnh, nhưng đối mặt với anh, người gần 10 năm không gặp nhau, làm sao biết mở miệng nói chuyện gì được?

Cô không nói lời nào, gỡ tay Từ Hoài Khoan ra, Từ Hoài Khoan cũng hiểu được, nhíu mày nhìn cô: “Em kết hôn rồi à?”

Khi đến buổi hợp lớp, anh đã suy nghĩ bây giờ hai người đều 28 tuổi, tuổi này hẳn là đã kết hôn và sinh con. Vốn dĩ Ôn Dã không muốn nói lời nào với anh, nhưng nghe đến đây liền nuốt nước bọt, thành thật lắc đầu rồi lại nuốt một ngụm nước bọt: “Không phải, em vì công việc bận rộn nên không có thời gian tìm bạn trai.”

Cô không nhìn anh, vì vậy không thấy được sự ngạc nhiên trong mắt anh sau khi nghe điều này.



Ôn Dã trở về phòng họp lớp cũng không ăn thêm được bao nhiêu thứ, vốn dĩ muốn trở về, nhưng sau khi kết thúc bữa tiệc, cả lớp kéo nhau đi KTV. Hai giờ sau, các bạn học nam đều uống đến say mềm.

Từ Hoài Khoan cũng đang say khướt, đến tan tiệc , khi Ôn Dã chuẩn bị trở về liền bị Cận Việt Việt gọi lại, lôi kéo tay cô nói: “Ôn Dã, không ai trong chúng ta biết nhà anh ấy ở đâu, chỉ có cậu là người thân thuộc với cậu ấy nhất, nên cậu chịu trách nhiệm đưa cậu ấy về nhé!”

Ôn Dã nghe được lời này sợ tới mức kinh ngạc mở to mắt, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì mọi người đã đẩy anh dựa vào người của cô rồi.

Cô giống như nhận được củ khoai lang nóng hổi, Từ Hoài Khoan thật sự uống say, bây giờ đang tựa vào vai của cô, cô không thể kéo anh đi , cũng không biết nhà anh ở đâu, hỏi gì anh cũng không nói. Không còn cách nào khác, cô bèn đưa anh đến thuê khách sạn cho anh ở tạm.

Cô vốn định để anh trong phòng, nhưng sau khi đặt anh xuống, đột nhiên Từ Hoài Khoan xoay người trở mình đè Ôn Dã dưới thân ,Ôn Dã càng thêm trợn tròn mắt.

Ôn Dã nhìn anh, anh vốn đang say không mở mắt ra được, lúc này bỗng hai mắt đỏ ngầu mở to nhìn cô, mơ hồ không nói gì, sau đó liền cúi người độc đoán hôn cô, dùng đầu lưỡi chui vào trong miệng cô mà liếʍ mυ"ŧ.

“Ưʍ...” Ôn Dã muốn đẩy anh ra, nhưng bây giờ đang bị cưỡng hôn, cô hoàn toàn sững sờ, người không còn chút sức lực nào nên tùy ý để cho anh hôn. Hơi cồn trên người anh làm cho cô không thể tỉnh táo lại được.

Giây tiếp theo, cô ôm lấy bả vai của Từ Hoài Khoan, nhắm mắt lại và hôn anh một cách mãnh liệt.

Những ngón tay thon dài của Từ Hoài Khoan chạm vào váy cô, di chuyển từ mông ra phía trước chạm vào qυầи ɭóŧ...