Chương 1 - Gặp Lại Cố Nhân

Trong cửa hàng hoa, cô gái có khuôn mặt thanh tú dáng người mảnh dẻ vặn trên người chiếc váy màu xanh lam nhạt đang chăm chú lựa chọn từng đóa hoa, đứng bên cạnh là chàng thanh niên khuôn mặt điển trai, dáng người cao lớn thân mặc chiếc sơ mi màu trắng cùng quần Tây Âu trông họ vô cùng đẹp đôi.

"Ngôn Kỳ, anh thấy đóa hoa này ổn chứ?" cô gái cầm đóa trong tay đưa đến trước mặt chàng trai, đôi mắt ánh lên sự vui vẻ pha lẫn chút hạnh phúc."Ừm đẹp lắm! Mau về thôi! Ba anh không câu nệ những thứ này đâu" Ngô Kỳ cũng yêu chiều nhìn cô, không kiềm được liền kéo cô sát vào lòng, tham lam hít lấy mùi hương trên người cô."Dạ, mình mau đi thôi"

Cả hai sau đó nhanh chóng thanh toán rồi rời đi. Không lâu sau, chiếc xe dừng lại tại căn biệt thự xa hoa, sang trọng đến choáng ngộp. Mang phong cách vừa cổ điển vừa hiện đại hòa vào thành một không thể không dành lời cảm thán trước người nghệ nhân tài ba đã vẽ nên kiến trúc này.

Nhưng không hiểu sau trong lòng của Hà Thái Vân lại có chút bất an? có gì đó cứ bồn chồn trong lòng cô... thật khó thốt lên thành lời. Bàn tay trắng nõn xinh đẹp không tự chủ mà nắm chắc hơn bàn tay ấm áp của anh như tăng thêm sự an toàn như có tấm lá chắn lớn bảo vệ lấy thân ảnh nhỏ bé của cô? Ngô Kỳ như hiểu được sự hồi hộp, lo lắng trong lòng cô liền thuận tay vỗ nhẹ lên tay cô như lời an ủi nho nhỏ.

Bước vào đến đại sảnh lớn, cô như bỏng nhìn người đàn ông trung niên đang ung dung đọc báo. Tại sao.... tại sao lại là hắn??? Hắn là ai?? Sao lại ở đây?? hàng triệu câu hỏi lại hiện lên trong đầu cô lúc này. Có chết cô cũng không thể không nhận ra bộ dáng của đạ ác ma trước mắt.

Không đợi cô hoàn hồn, Ngô Kỳ đã cất lời giới thiệu "đây là bố của anh - Ngô Hanh". Ngô Kỳ lúc này qua sang nhìn cô chợt nhận ra chút gì đó lạ lẫm, cô sợ ba của anh ư?

Anh ân cần ghé sát tai cô hỏi nhỏ "Em không sao chứ? Ba anh không làm gì em đâu". Lời nói trấn an này đối với người khác thật giá trị nhưng đối với Hà Thái Vân thì có tác dụng vô cùng đối lập. Người đàn ông trung niên trước mắt có bao nhiêu phần đáng sợ, có bao nhiêu phần nguy hiểm cô là người hiểu nhất. Còn có cả những thủ đoạn khủng khϊếp mà có chết cô cũng không thể quên... Rõ ràng đã cố chạy thật xa, thật xa nhưng lại gặp lại? Nên trách ông trời thích trêu người hay trách cô không tìm hiểu kỹ bạn trai đây???

Trong nháy mắt, Ngô Hanh cũng có chút kinh ngại vì sự xuất hiện của cô gái nhỏ trước mặt. Hắn cất công cho người tìm kiếm rốt cuộc tiểu bạch thỏ lại chạy về hang sói, khiến hắn từ bất ngờ chuyển sang hứng thú mà khó có ai nhận ra.

Lấy lại bình tĩnh, khóe môi cong lên nụ cười nhàn nhạt "Xin chào bác, cháu tên Hà Thái Vân". Cô tự mình giới thiệu như chưa từng quen biết người kia. Khiến hắn có chút không hài lòng "Hà..à mời vào dùng bữa" Có thể mọi người xung quanh không ai nhìn thấy khóe môi hắn nhếch lên nụ cười lạnh nhạt kia nhưng cô thấy, cô nhìn thấy rất rõ nụ cười đó và hiểu rõ nụ cười đó đáng sợ như thế nào. Bây giờ cô chỉ muốn chạy thật nhanh, muốn trốn khỏi tầm mắt hắn.

Suốt buổi ăn, cô chỉ lẵng lặng ăn cúi mặt không dám đối diện nhìn hắn và dòng suy nghĩ muốn chia tay với Ngô Kỳ luôn hiện trong cô.

Cô thật sự muốn đi cùng Ngô Kỳ thật lâu, có thể kết hôn cùng anh ấy là diễm phúc của cô nhưng hiện tại sao lại trêu ngươi như vậy???

"Em lại cần tiền nữa sao?" giọng nói âm trầm của đàn ông trung niên đã kéo cô về hiện tại. Không biết Ngô Kỳ đi đâu mất mà chỉ còn có cô và hắn ở trong phòng bếp. Câu hỏi đó có lẽ là bình thường nhưng với hoàn cảnh của cô thì có bao nhiêu là sỉ nhục?

"Tôi...Tôi không phải... tôi và Ngô Kỳ là thật lòng yêu nhau" giọng cô có phần run rẩy pha lẫn chút sợ sệt. Đôi mắt đen tròn đã ngân ngấn nước trông vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

"Hừ! Yêu đương thật lòng? Thế nào là yêu đương thật lòng hay là em đang lừa dối con trai tôi? Nếu để nó biết em đã từng bán thân cho ba nó thì bốn chư "yêu đương thật lòng" có còn không?" hắn mặt lạnh nhìn cô nói ra từng câu vô tình tàn nhẫn.

Những câu này như dao đâm thẳng vào tim cô đến rỉ máu. Nhưng lời nói này quả là không sai, cô ti tiện như vậy liệu Ngô Kỳ có chấp nhận cô? Nước mắt cuối cùng cũng không kiềm được mà rơi xuống.

"Nhưng tôi không muốn chia tay anh ấy" khó khăn lắm cô mới tìm được một người tốt với cô như vậy cô không thể dễ dàng buông bỏ như vậy.

Dáng người cao ngạo kia lập tức áp chế cô, giam cô ở giữa ghế ngồi và khuôn ngực rắn chắc dưới bộ vest kia. Cô như bản năng liền chống tay đẩy hắn ra nhưng đối với nữ nhân mềm yếu trước mặt hắn đã vô cùng quen thuộc.

"Một là chia tay ngay lặp tức, hai là vừa "yêu đương thật lòng" với con trai tôi vừa làm người tình của tôi. Cho em chọn" hắn còn đùa giỡn sờ lên mái tóc đen dài của cô, tiện tay chạm vào gò má cao gầy.

Cô vội quay mặt đi như né tránh, ánh mắt nhìn hắn lại thêm phần căm hận. Lão ác mã mãi vẫn là lão ác ma.

Cà Chua: Mong được đóng góp