Chương 1: Đón Con

“Bộp…”

Lại là một cước giẫm vào hố bùn.

Trước tiết Thanh Minh liên tiếp mưa mấy ngày trời, đường núi lày lội, dễ trượt ngã, vô cùng khó đi.

Nhìn bùn đất dính trên giày và ống quần của mình, Du Thu Vân nhíu chặt mày, bà ta sống an nhàn sung sướиɠ quen rồi, đừng nói là đi đường núi mà cho dù có là đi đến viện thẩm mỹ cũng có tài xế đưa đón, chứ nào phải đi loại đường xá kiểu này?

Nếu không phải có con gái Tần Diểu Diểu quan tâm đỡ bà ta thì nói không chừng bà ta đã trượt vào hố bùn rồi.

“Sao lại chọn đón người vào hôm nay chứ?” Du Thu Vân không nhịn được mà liếc mắt nhìn chồng.

Tần Hạo Quân nghe được lời oán trách của bà ta cũng không có phản ứng gì cả mà chỉ lo đi đường.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí có hơi ngưng đọng.

Tần Diểu Diểu đúng lúc mở miệng: “Mẹ, còn không phải vì cha thương em hay sao?”

Du Thu Vân phì cười: “Trì Tây cũng là con gái mẹ, chỉ có mình ông ta thương?”

Tần Diểu Diểu lắc cánh tay bà: “Quản gia Vương tới đón mấy lần rồi nhưng không phải đều bị từ chối cả hay sao, có khả năng là em cảm thấy cha mẹ không đủ coi trọng mình chăng?”

Du Thu Vân nghe vậy mà sắc mặt càng khó coi hơn. Bát tự của Trì Tây cứng, lại khắc với anh em, suốt nhiều năm như thế qua đi tại sao còn phải đón về nhà chứ?

Huống chi, quản gia đã tới tìm cô ba lần rồi nhưng đối phương lại từ chối rất dứt khoát, hoàn toàn không coi bọn họ ra gì, quả nhiên là đứa con được gia đình bình dân nuôi lớn, không có một tí nhãn lực nào cả, cô rúc ở cái nơi rừng rú hoang vắng này thì có thể có tương lai gì được chứ?

Đương nhiên, mấy lời này Du Thu Vân cũng chỉ dám oán trách trong lòng mà thôi, chứ không dám nói thẳng ngay trước mặt chồng.

Ba người đi dựa theo bản đồ chỉ đường mà quản gia vẽ ước chừng hơn một tiếng đồng hồ mới thấy một đạo quán vừa nhỏ vừa tồi tàn, nhìn sơ qua cũng chỉ có hai gian phòng, chữ trên tấm biển vuông trên cửa cũng đã mờ, không nhìn rõ được là gì, trông nó còn tồi tàn hơn cả căn miếu trong thôn xóm dưới chân núi!



Người được nuôi lớn ở mấy nơi như vậy có thể là người thế nào được?

Sắc mặt của Du Thu Vân cực kỳ khó coi.

Sắc mặt của Tần Miểu Miểu ở bên cạnh bà ta cũng trắng bệch.

“Mấy người bớt lại đi!” Tần Hạo Quân để ý thấy sắc mặt của bọn họ mới lên tiếng cảnh cáo.

Hai hôm trước nhà họ Tần nhận được tin tức nói lão đạo sĩ duy nhất trong đạo quán đã từ trần rồi.

Lúc này, trước cửa đạo quán treo đầy vải trắng càng khiến cho khu rừng già trong núi sâu này trông còn đáng sợ hơn.

“Con bé nhất định phải về nhà.” Tần Hạo Quân lại bổ thêm một câu, trong giọng điệu không cho phép có bất cứ sự bàn bạc thương lượng nào ở đây.

Du Thu Vân tức tối không muốn nói chuyện, chỉ quay mặt sang một bên, lúc này mới biết giả bộ làm người cha hiền à, năm ấy ông ta chính là người đầu tiên quyết định bỏ con đấy!

Vừa mới quay đầu, bà ta đã phát hiện ra sắc mặt của Tần Diểu Diểu trắng bệch: “Diểu Diểu, con làm sao thế? Có chỗ nào khó chịu hả?”

Tần Diểu Diểu nặn ra một nụ cười khó coi: “Mẹ, con không sao, chắc là lên nên tốn sức quá thôi.”

Du Thu Vân lộ ra vẻ mặt đau lòng: “Con bé này, đã không thoải mái sao còn cố chứ.”

Nói sớm hơn thì bà ta chắc chắn đã cùng cô ta xuống núi nghỉ ngơi rồi, nhưng lúc này cũng chỉ có thể tìm một cái ghế đá ở bên cạnh rồi ngồi xuống thôi.

Tần Diểu Diểu ngồi xuống ghế đá, miễn cưỡng lắc đầu tỏ vẻ mình không sao, cô ta cũng không biết tại làm sao mà càng lại gần đạo quán thì cảm giác hoảng hốt lại càng rõ ràng.

Cứ như thể… trong đạo quán có thứ gì đó khiến cô ta sinh ra sợ hãi vậy.