Chương 1: Bộ nhớ Internet

Tiếng bước chân hỗn loạn vang vọng trên hành lang rộng lớn của trung tâm thương mại.

Chàng trai chạy trối chết, vừa chạy vừa thở dốc, trong lúc hỗn loạn không chú ý dưới chân, đột nhiên vấp ngã ngay góc hành lang.

"Ư..."

Không kịp bò dậy kêu đau, phía sau đã đuổi đến nơi. Tiếng giày ma sát với mặt đất vọng vào tai, ánh sáng trên đầu dường như cũng bị che khuất.

Chàng trai thở dốc hai hơi, sợ hãi run rẩy, máy móc ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước mặt là một hàng bóng người cao lớn mặt mũi lạnh tanh.

Dưới ánh đèn cảm ứng của hành lang, một đôi giày da đen đắt tiền bước lên bậc. Tiếng bước chân sột soạt, so với mấy anh cao to thì điềm tĩnh, vững vàng hơn nhiều.

Đám vệ sĩ mặc đồ đen vây quanh tự động tách ra hai hàng, nhường đường.

Chàng trai nhìn lên theo góc quần tây phẳng phiu, quả nhiên thấy khuôn mặt quen thuộc, lạnh lùng của người nọ.

Không đợi đối phương lên tiếng, chỉ cần nhìn thấy ngũ quan quen thuộc kia thôi, mũi chàng trai không kiểm soát được mà cay xè, khóe môi run rẩy.

Người đến chỉ nghiêng đầu. Ánh mắt mang theo một tia nghi hoặc khó hiểu, giọng điệu lạnh lùng: "Muốn đi vậy sao?"

Giọng nam trầm ổn, không giận tự uy, như một vũng nước lạnh, mang theo áp lực không nhỏ, khiến người khác cảm thấy máu như đông lại.

"Không phải như vậy, anh nghe tôi giải thích..." Chàng trai vội vàng lắc đầu, nước mắt rơi xuống, đôi môi run rẩy, nhưng vì sợ hãi mà cứ mãi lắp bắp.

Người đàn ông không có ý định nghe, thờ ơ nghịch đôi găng tay đen của mình.

Chàng trai bị hành động của anh ta dọa sợ, đôi mắt ướt đẫm nhìn chằm chằm vào người trước mặt, vô thức mở miệng cầu xin: "Đừng...xin anh tha cho tôi lần này, sau này tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa."

Nghe thấy tiếng nức nở yếu ớt, người đàn ông cúi đầu cười: "Tôi chưa bao giờ luyến tiếc cái gì hết, huống chi là một người không nghe lời."

Anh ta khom người nâng khuôn cằm trắng nõn của người trước mặt lên, dùng đầu ngón tay ấn môi dưới của chàng trai đến khi nó tái nhợt, giọng nói vô cảm pha lẫn bất lực, trêu chọc: "Em cảm thấy bản thân có gì đặc biệt?"

Câu hỏi nghiêm khắc khiến kẻ bỏ trốn co rúm lại trong góc tường, chàng trai nức nở: "Cố Thù Thần, anh không thể..."

Tuy nhiên, giây tiếp theo, thứ anh ta nghe được lại là tiếng khạc nhổ giả tạo.

"Phẹt Phẹt!"

Khẩu hình miệng của nhân vật rõ ràng không khớp với âm thanh phát ra. Giọng điệu ghét bỏ nâng cao tận quãng tám, tạo ra sự tương phản đột ngột, không khí bối cảnh trở nên hơi kỳ cục.

Người l*иg tiếng nổi tiếng cầm mic, ngẩn người hai giây mới phản ứng lại, dời mắt khỏi màn hình chiếu phim ngắn, liếc sang bóng dáng cân đối ở trung tâm sân khấu.

"Anh phun nước miếng tôi làm gì?"

"Bạn tôi à? Cậu hơi quá đáng đó?" Giọng nam trầm ấm lười biếng vang lên.

Mạnh Cư không nhanh không chậm vuốt lại tai nghe bên mép khẩu trang đen, nhướn mày, dùng giọng nam trầm, tốc độ rất nhanh bắn rap…

"Người ta tên Cố Thần Thù, Cố.Thần.Thù. Ngay cả tên người ta cũng không nhớ kỹ mà còn muốn chơi trò tình cảm? Còn ở đó khóc lóc? Đồ tiện nam, tranh thủ mang đi chôn đi!”

Màn tấu hề vui nhộn không báo trước khiến đám đông người hâm mộ cười ồ lên, nhao nhao hùa theo vị đại thần giới l*иg tiếng.

"Đúng là phải đi chôn?"

"Bạn có gì đặc biệt? Tui phẹt phẹt bạn!"

"Anh ta tên Cố Thần Thù…"

CV vừa l*иg tiếng cho chàng trai bỏ trốn lúc này mới nhận ra mình nói nhầm, vội vàng cười xin lỗi: "À, xin lỗi thầy Cư Thượng."

Ngay khi anh nói chuyện, màn hình khổng lồ phía sau sân khấu đã kết thúc phần chiếu đoạn phim, chuyển về hình ảnh poster điện tử phiên bản truyện tranh của hai người.

CV Cư Thượng và CV Trạm Vân Quân, đều là những "chất giọng mới" nổi tiếng trong giới võng phối hai năm gần đây.

Là hai đại diện tiêu biểu cho trường phái "Chết cũng không đội trời chung" trực thuộc Night FM, cả hai hễ gặp mặt là chửi nhau, kể cả khi trên sân khấu hay trong phòng thu.

Đối với fan hâm mộ thích hóng hớt, đương nhiên bọn họ thích cổ vũ cho người có giọng nói ôn hòa, nhã nhặn hơn.

"Muốn nhập vai cũng phải chôn Cư Thượng trước! Ai mới ra mắt có hai năm mà đã l*иg tiếng cho 8 thằng tra công? Nghề nghiệp chuyên môn là đi truy thê đến chết à?"

"Quân à, em không cho phép anh mềm yếu như vậy! Anh phẹt lại cho em!"

"Lão tặc ở trên nói ai là tra nam? Ảnh có 10086 bà vợ bao gồm cả tui đó biết không?"

Nghe tiếng hò hét của fan ngồi hàng ghế đầu, Trạm Vân Quân giọng điệu nhẹ nhàng giải thích: "Không phải tui mềm yếu đâu, là tui l*иg tiếng sai thật, bị mọi người bắt tại trận, cái này không chối được."

Nói nhiều cũng vô ích, tiếng hò reo và trêu chọc từ phía dưới sân khấu vang lên không ngớt, khán giả chủ yếu chỉ muốn hóng drama.

"Quân ơi anh đừng che chở nữa, hoạt động trên sân khấu đã ngang ngược thế rồi, trong phòng thu chắc anh ta toàn ức hϊếp anh đúng không?"

"Ê mấy người nói bộ tưởng bọn này không có mồm à? Fan thầy Cư Thượng mau xếp hàng đi."

"Nếu thầy Cư Thượng dùng giọng công tử gọi một tiếng "Bảo bối" thì em có thể nói giúp thầy một câu nha."

Tiếng chỉ trích ngày càng dâng cao.

Mạnh Cư đã quen với việc miệng lưỡi của mình gây ra đủ thứ chuyện trời ơi đất hỡi rồi, cậu nhàn nhã ngồi trên ghế, đưa micrô đến gần, cười khẩy: "Mặc quần áo vào, mang đi chôn, nhân vật tiếp theo."

Sau khi cứng rắn đáp trả, cậu mặc kệ sóng gió dưới sân khấu. Trạm Vân Quân thấy vậy chỉ biết cười cười, không bận tâm nữa.

Buổi gặp mặt diễn ra sôi nổi. Sau khi kết thúc phần trên sân khấu, ban tổ chức Night FM còn đặc biệt sắp xếp hoạt động ký tặng giới hạn thời gian, để khán giả có cơ hội giao lưu nhiều hơn với các CV nổi tiếng.