Chương 1: Mua nô ɭệ, cởϊ qυầи, thô lỗ cᏂị©Ꮒ khoang huyệt nhỏ

Tác giả muốn nói đôi điều:

Hạ Hồng 22 tuổi/ Chúc Cổ Hoan 24 tuổi/ Lâm Thu Chi 28 tuổi.

Chúc tiên sinh là con hàng thứ mười ba trong nhà, vốn có huyết thống với hoàng thân quốc thích, tính ra dù chỉ ăn sản nghiệp của tổ tiên để lại cũng đủ để sống cả ba đời ăn sung mặc sướиɠ.

Chính vì gia thế giàu có như vậy nên ông không cần phải lo nghĩ kiếm miếng cơm manh áo mà phát sầu, ông thích đọc sách, đọc thơ, hiện là một giáo viên dạy học, cả đời chỉ bị mê đảo tâm hồn bởi giọng hát của cô ca nữ nghèo khó.

Gia đình nàng ca nữ sa sút, lại bị người ta lừa gạt hãm hại dẫn tới hút thuốc phiện để xoa dịu nỗi đau xót trong lòng.

Sau khi ở bên cạnh cùng Chúc tiên sinh, nhiều lần cô đều nghĩ đến việc bỏ thuốc, xong cứ nề hà, nhiều năm liền dẫn tới nghiện, Chúc tiên sinh cũng cảm thấy rất mực đau lòng tình trạng khi nghiện của cô. Ở cái thời buổi này, nghiện thuốc phiện cũng không phải cái gì quá đỗi kỳ lạ, dù sao của cải cũng nhiều, có thể để ca nữ tùy ý phóng túng đi.

Hai người tình đầu ý hợp, ân ái mặn nồng được vài năm, sau này ca nữ mang thai, vì đứa con, cả nữ cầu xin Chúc tiên sinh trói mình lại tự nhốt mình trong phòng tối nửa tháng. Cuối cùng, cô cũng đã cai nghiện thành công.

Thời điểm Chúc tiên sinh còn đang tưởng mọi chuyện đang chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp, sau này cuộc sống sẽ hạnh phúc viên mãn như vậy đến cuối đời thì ca nữ hạ sinh Chúc Cổ Hoan.

Chúc Cổ Hoan là một đứa bé song tính, thân thể suy nhược yếu ớt vô cùng, có bộ phận của nam giới lại có cả âʍ đa͙σ của phụ nữ.

Sau khi sinh con, sức khỏe ca nữ trở nên không tốt, sau lại nhìn đến Chúc Cổ Hoan, ngày ngày trách cứ dằn vặt bản thân vì hút thuốc phiện mà làm hại con mình.

Trên đời này, trẻ em song tính không phải là hiếm lạ, Chúc tiên sinh cũng không để ý gì về sự khác biệt của đứa bé, ông vẫn yêu thương cô, nhưng dù có dỗ dành cô như thế nào ông cũng không thể xoa dịu nỗi đau khổ trong lòng cô ca nữ.

Khi Chúc Cổ Hoan được ba tuổi, ca nữ rời xa nhân thế do cơ thể bị tổn hại sau mang thai cùng với ngày nào cũng chìm trong đau buồn thương tâm.

Sau khi vợ mất, Chúc tiên sinh đau đến xé nát tâm can, hận không thể đi theo bà, tuy nhiên, Chúc tiên sinh vẫn phải sống, ông còn Chúc Cổ Hoan nhưng cuộc sống dường như đã tĩnh lặng đi rất nhiều. Cuộc sống sinh hoạt sau này, chỉ duy có Chúc Cổ Hoan mới có thể khiến gương mặt ông thỉnh thoảng nở ra nét tươi cười vui vẻ.

Chúc tiên sinh nghĩ rằng, chờ đến khi Chúc Cổ Hoan đến tuổi thành gia lập thất rồi, ông sẽ liền đi tìm cô ca nữ của mình.

Nhưng thời thế loạn lạc, ông chỉ vì nói sai một lời mà bị xét nhà, treo cổ tự vẫn, hại chính bản thân mình, cũng chính là hại Chúc Cổ Hoan.

....

Chúc Cổ Hoan bán hết của cải lấy tiền mặt vì nợ nần, Lâm Thu Chi muốn để cậu yên tâm, nói chính mình nhất định sẽ đi chuộc cậu.

Nhưng hiện giờ cậu đang bị người trước mặt khiêng trên vai.

Hạ Hồng đem tay chân bị trói của Chúc Cổ Hoan khiêng trên vai, trước mắt toàn bộ công chúng đem theo nô ɭệ bước ra ngoài, Lâm Thu Chi đi theo chạy tới, anh gấp đến độ con mắt đều đỏ bừng: “Cậu mau thả Hoan Nhi xuống!”

"Lâm đại ca." Chúc Cổ Hoan bất lực kêu lên, cậu không hề có sức phản kháng, thể diện của một người con trai thanh lãnh từ trước đến nay lại giống như một con gà con mặc người vác trên vai, cậu liền cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Hạ Hồng nhéo thật mạnh vào mông Chúc Cổ Hoan một cái: “Mẹ nó đừng có gọi bậy, thành thật một chút cho tôi.”

Hạ Hồng chân dài vọt lên thân ngựa, Lâm Thu Chi đi theo phía sau, vội vàng vừa đi vừa nói Hạ Hồng: "Là tôi đã thỏa thuận trước với tên buôn nô, sao cậu lại vô lý như vậy?!"

Hạ Hồng cười lạnh, hắn thấy phiền nhất là cái người đọc sách Lâm Thu Chi này, không kiên nhẫn mà nhấc chân đá vào ngực Lâm Thu Chi: “Con mẹ anh cút xa một chút, cùng với tên buôn nô thỏa thuận trước ư? Cái tên buôn nô ấy đến anh là ai cũng không biết! Ai đưa cho hắn nhiều tiền, “ai” đấy chính là lão tử.”

Chúc Cổ Hoan nằm trên lưng ngựa, nhìn thấy Lâm Thu Chi ngã xuống đất, cậu liền lo lắng hô lên: "Lâm đại ca! Anh không sao chứ..."

“A!” Giây tiếp theo lại bị Hạ Hồng tàn nhẫn đánh hai bàn tay vào mông, cậu đau đớn kêu thảm thiết ra tiếng.

Hạ Hồng không vui nói: “Anh hiện tại là người của tôi rồi, tôi đã nói anh đừng gọi bậy nữa có nghe không hả?”

Nói xong, Hạ Hồng một khắc cũng không dừng lại mà thúc ngựa rời đi.

Lâm Thu Chi bò dậy chạy theo được hai bước, lại lần nữa ngã trên mặt đất anh tuyệt vọng mà nhìn bóng dáng Hạ Hồng cưỡi ngựa rời đi.