Dâm Đế Ngạo Thiên Hạ

3.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Sau một ngày làm việc mệt mỏi thì ai cũng muốn tìm một chút ít giãi khoay phải không nào? Và đam mê của mình là viết truyện, nên mình sẽ viết cho thoã cái nỗi niềm khát khao trong mình. Nên mình mới t …
Xem Thêm

Chương 1: Đôi bạn ' thân'
Trên một con phố vắng vẻ, nằm đâu đó trong thành phố, một gã to béo đang nằm ngủ khì khò trên chiếc xe máy cà tàng của hắn. Từng thớ thịt của gã đang nhấp nhô theo từng nhịp thở. Cái miệng rộng tếch của gã, đang chảy dài từng dòng nước bọt. Bỗng chốc một thanh âm ồm ồm vang lên:

“Cu nững, mày nằm ngủ ngon he...dậy, dậy cái con mẹ mày, dậy nhanh...”

Vừa nói, hắn vừa sút ầm ầm vào cái thân hình to béo của gã mập. Gã mập bị sút đau quá, gương mặt nhăn nhó, tức giận điên cuồng phản xạ, quơ quào tay chân. Nhưng khi hắn vừa định thần nhìn lại, thì trên gương mặt nọng béo lộ ra một chút sợ hãi tột cùng.

Bởi vì ngay trước mặt gã là một tay giang hồ cộm cán, chuyên cho vay nặng lãi. Hắn là một kẻ dã man, hung tợn, nên ở đất Sài Gòn này tôn cho hắn là: Đạt Chó Điên. Để phân biệt hắn với một tay anh chị khác là: "Đạt Trộm Chó".

Gã mập tên Cũ Nững này vừa thấy Đạt Chó Điên liền rung rẫy sợ hãi. Vội vàng ngẫng mặt, lấp bấp van xin:

“Anh Đạt Chó Điên tới mà em cứ tưởng con chó hoang nào nó cắn bậy. Anh tha lỗi cho em nhé, mà giờ bà ngoại em bầu bì, bà nội thì đang ốm nghén. Anh cho em khất thêm vài ngày, em còn lo chút tiền sữa cho con bé nhà em.”

Tên Đạt Chó Điên nghe vậy, liền chau mài khó chịu, hung hăng sút cước vào Cu Nững. Rồi quát ầm ầm:

“Đ- má, mày coi tao là chó hoang hã thằng chó, tao là chó điên, nhớ kỹ nghe con chó.”

Sau khi trút một bầu tức giận lên Cu Nững, hắn liền ngưng lại, rồi kề mặt vào sát Cu Nững đanh thép nói:

“ Lần trước mày khất tao vì lý do con mẹ mày sinh em bé. Rồi trước nữa mày khất tao vì con em mày có bầu. Giờ thì con bà nội mày ốm nghén. Đ- cái con đĩ mẹ, dòng họ mày đẻ như vịt xiêm vậy?”

Cu Nững sau hồi trút giận của Đạt Chó Điên, toàn thân ê ẩm. Nhưng hắn cũng gáng lồm cồm bò dậy mà trả lời:

“Dạ, anh Chó Điên không biết, nhà em theo truyền thống ông cha ta để lại, đẻ nhiều đẹp da, đẻ ra sung sướиɠ. Nên nhà em mới gáng đẻ để theo kịp phong trào ông cha ta để lại ạ.”

Nghe vậy, tên Chó Điên nhăn nhó khó chịu, rồi nghiêm trọng quát:

“Nhà mày đẻ thì liên quan con mẹ gì tao? Bây giờ mày có trả tiền tao không, hay muốn tao đập mày?”

Cu Nững nghe vậy liền rung rẫy, lấp bấp trả lời:

“Anh khất cho em lần này nữa đi, khi nào chó em nhà em đẻ, em bán ra trả tiền cho anh. Chứ anh làm quá, sau này ai dám thiếu anh?”

Nghe đến đây, hai mắt tên Đạt Chó Điên bỗng nhiên mở to ra, đỏ ngầu lùng sục. Hắn nhanh nhảu lao đến Cu Nững như một mũi tên. Rồi hung hăng tung quyền, xuống cước. Miệng thì quát mắng liên hồi:

“Khất nè, khất nè, thiếu nè, thiếu nè...”

Từng hồi quyền cước đổ dồn lên người Cu Nững, tiếng "bùm bụp", "chan chát" vang lên. Cu Nững giờ đây chỉ biết thét lên : "í á" vang trời, rồi ôm đầu mà chịu trận.

Sau một hồi quyền cước điên cuồng, tên Chó Điên mới hả hê đứng dậy. Rồi chỉ vào cái mặt còn đang bê bếch máu me của Cu Nững, mà đanh thép gằn giọng:

“Tao cho mày khất, mà một ngày tăng thêm 300 ngàn tiền lời. Thiếu một cắc, tao thẻo dái mày. Nhớ kỹ đó nghe con chó.”

Nói xong hắn vội vã bỏ đi, để lại thân hình rũ rượi, còn đang bê bếch máu me của Cu Nững. Đang nằm thoi thóp sau hồi rõ kẻng...

“Đ- má bọn cho vay chó má, ăn lời cắt cặt. Tao thiếu có 30 triệu mà đòi ăn lời 300 một ngày. Còn con cặt tao nè ăn luôn đi.” Cu Nững nằm lèm bèm chửi rủa.

Thì một âm thanh sắt bén vang lên:

“Mày nói gì?”

Thì ra tên Đạt Chó Điên quay lại tìm cái hột quẹt, mà khi nãy xung trận hắn làm rớt.

Cu Nững hốt hoảng quay lại, nhìn thấy tên Chó Điên liền rung rẫy không thôi. Chỉ biết nhắm mắt, há mồm mà hứng từng trận đòn như vũ bão của tên Chó Điên này.




Bảy ngày sau

“Cu Múp, mày giúp tao một lần đi, tao lạy mày mà.” Cu Nững lay lay cánh tay của một gã bặm trợn tên Cu Múp.

“Tao nói không là không, tiền đâu cho mày mượn. 300 ngàn ít lắm sao, mày đi chổ khác chơi cho tao còn làm ăn nữa.” Cu Múp gằn giọng.

Gương mặt Cu Nững liền xụi lơ một hồi, biết không thể nhờ vã sự trợ giúp của người bằng hữu này nữa, liền thở dài, gương mặt đâm chiêu. Nhưng khi nghĩ đến cái tên Chó Điên kia liền rùng mình lo sợ.

Mấy hôm rồi hắn chật vật vay mượn khắp nơi, mới tạm thời sống xót được 7 ngày. Vì cơ bản, mấy đồng tiền lẽ chạy xe ôm của hắn, không thể nào kham nỗi số lãi cắt cổ đó. Nhưng hôm nay thì khác, hắn không thể vay mượn thêm ai nữa. Liền nghĩ đến người bằng hữu này, thì cơ sự lại như vậy.

Cu Nững trong lòng lo sợ, liền cố gắng lay động người bằng hữu này.

“ Mày giúp tao một lần này đi, sau này tao làm đĩ, bán đít gì cũng gắng trả mày.” Cu Nững gương mặt cầu khẩn, liền rưng rưng nói.

Bỗng nhiên mồm tên Cu Múp khẻ "ồ" lên một tiếng, liền nghĩ ra gì đó rồi trả lời:

“Tao không có tiền cho mày mượn, nhưng tao có người cho mày mượn tiền.”

Cu Nững nghe vậy liền như với được cái phao từ người bằng hữu. Trên gương mặt hắn giờ đây cứ như "đông tàn, xuân đến", rạng rỡ không thôi. Vội vàng mở to đôi mắt ra nhìn chằm chằm vào người bằng hữu này mà đáp lời:

“ Mày nói sao? Ai cho tao mượn tiền vậy?”

Tên Cu Múp khẽ nhếch mép cười cợt, rồi dùng cái giọng khàn khàn nói:

“Hehe, là ai thì mày không cần phải biết. Chỉ cần mày chịu giúp người này một chuyện. Thì chuyện tiền nong khỏi phải lo lắng gì.”

Cu Nững nghe vậy, trong lòng liền thót lại, mơ hồ nhận ra có gì đó không ổn. Nhưng sau một hồi đăm chiêu, hắn liền nuốt nước bọt cái ực. Rồi nhẹ nhàng nói:

“ Được rồi, chuyện gì tao cũng chịu, miễn đừng có quá đáng.”

Cu Múp nghe vậy liền tỏ ra một tràng cười giễu cợt. Rồi nhanh nhảu đáp lời:

“ Được, được đấy, mày ngồi đây chờ, tao đi gọi cho người đó.”

Nói xong, không đợi Cu Nững trả lời, gã liền nhanh chóng bỏ đi. Để lại mình Cu Nững còn đang hồi ngớ ngẩn.

“Alô, bà chị hả, hôm nay em có con mồi này tươi lắm...”

Một lúc sau hắn nói tiếp:

“Chị yên tâm, thằng này đó giờ mồ côi. Chạy xe ôm thôi, không có gì đáng ngại đâu, nó bạn thân em mà.”

Một thoáng sau hắn lại nói tiếp:

“Rồi chị chạy lại quán cà phê "Đê Mê" nhé. Ở cuối đường Trần Duy Hưng đó chị. Ok em chờ chị.”

Xong xuôi, hắn bỏ cái điện thoại có hình trái táo vào quần, rồi nhếch mép cười đắc ý. Mới quay lại chỗ của Cu Nững đang ngồi.

Rồi mới dùng cái giọng khàn khàn nói:

“Ok nhé bạn hiền, tao lo xong xuôi rồi. Chút người đó đem tiền đến cho mày. Giờ lên xe tao chở mày lại chổ hẹn.”

Cu Nững nghe vậy, liền trố mắt nhìn Cu Múp, rồi khẽ nói:

“Vậy còn xe của tao?”

Cu Múp nghe vậy, liền chau mài khó chịu, gằn giọng nói:

“Cái xe cùi bắp mày chó nó thèm, bỏ mẹ ở đó đi. Lên xe tao chở đi cho nhanh, Wave 110 không nhanh hơn chiếc Dream tàn của mày à?”

Cu Nững nghe vậy liền khù khờ tiếp thu, sau đó hắn mĩm cười đáp lời:

“ Nhưng mày có lấy tiền xe ôm không? Tao không còn đồng bạc đó?”

Cu Múp nghe vậy liền lắc đầu ngao ngán, vội vàng, lên tiếng quát:

“Lẹ đi, con mẹ mày lôi thôi quá. Tao không có thời gian đâu.”

Cu Nững nghe vậy giật mình, liền riu ríu làm theo. Sau đó hắn dùng cái thân nhỏ bé 100 cân thịt, ngồi lên chiếc Wave 110 của Cu Múp. Nếu chiếc xe mà biết nghĩ, chắc nó kêu trời không thấu, đau khổ không thôi.

Thêm Bình Luận