Chương 1

Edit: Tư Du

Linh hồn Đàm Tảo thỏa sức bay lượn, theo gió mà trèo thẳng lên chín tầng trời, tới cửa Nam Thiên môn.

Mây lành vấn vít, xa xa có tiếng tiên nhạc truyền lại, Đảm Tảo giật mình, “Lên trời luôn hả?”

Nghĩ vậy y định bước vào cánh cửa kia, lại bị gác cổng chặn lại, “Tiên hướng dẫn chưa đến.”

Đàm Tảo vô tri hỏi gác cổng nọ, “Ta phải thành tiên à?”. TruyenHD

“Cái cậu này buồn cười thật, leo hẳn lên Nam Thiên môn rồi còn không biết mình đến làm gì à?”, gác cổng cười nói, “Ta thấy cậu toàn thân công đức kim quang, tích mấy đời rồi? Sau cùng cũng được viên mãn, lần này lên đây quèn nhất cũng phải nhận đến tiên quan tứ phẩm chứ đùa.”

Đàm Tảo cười không nói. Chờ tận năm ngày, cũng vì chỉ là hồn thể, không biết đói khát, Đàm Tảo liền ngồi chờ, chán chán lại lôi chuyện còn sống ra nghĩ.

Y vốn là đệ tử của một môn phái chính đạo, sau lại đầu nhập ma môn, vì thấu được tấm lòng Giáo chủ, lên như diều gặp gió, làm tới chức Hộ pháp. Tới Chính Tà đại chiến, y bị loạn kiếm đâm chết.

Sau đó bay lên tận đây rồi.

Nghĩ lại từ lúc chết đến giờ cũng thấy chả có gì to tát lắm, dù sao sinh thời cũng oanh liệt lắm mà.

Đào Tảo có hơi cảm khái.

Năm ngày sau tiên hướng dẫn mới tới, đó là một tiên tử, cô cầm sổ sách đối chiếu với Đàm Tảo một chút, “Cậu là tiên nhân mới nhậm chức đúng không? Ta là tiên hướng dẫn tên Lộc Hoa, đợi lâu rồi nhỉ, tới đây, qua Nam Thiên môn cơ thể sẽ tự tái tạo, sinh ra tiên cốt.”

Cô nàng hấp tấp lôi Đàm Tảo vào trong, cho đến khi toàn thân Đàm Tảo được mạ một lớp ánh sáng lấp lánh, lại có cả thực thể, cô mới dịu dàng bảo: “Ta nói quy tắc cho cậu này, thứ nhất, không được đến muộn, Thiên Đế không thích ai đến muộn đâu.”

Đàm Tảo: “Nhưng cô đến muộn tận năm ngày á.”

Lộc Hoa tiên tử: “… Ha?”

Đàm Tảo: “Ta đợi ở đây năm ngày rồi nha.”

“… Ui cha.” Lộc Hoa tiên tử kinh ngạc, “Cậu chết sớm quá vậy!”

Đàm Tảo: “… Cô chắc chắn không phải do mình tới muộn hả?”

“Để ta tra xem.” Lộc Hoa tiên tử cẩn thẩn giở quyển sách nọ, “Sai bét rồi, cậu còn bị chính đạo bắt về giam năm năm nữa mới chết cơ mà, sao lên sớm như vậy được, mau mau mau, ta đưa cậu về chết thêm lần nữa.”

“… Tiên tử, không cần đâu!” Đàm Tảo vội nói, “Năm năm ấy ta bỏ!”

“Không được,” Lộc Hoa tiên tử giơ sách lên, “Thứ hai, Thiên Đế rất tỉ mỉ.”

Đàm Tảo cau mày, “Chẳng lẽ muốn ta xuống chịu hình phạt thêm năm năm nữa à…”

“Sợ gì, cậu qua Nam Thiên môn rồi, hiện tại là bán tiên. Cậu mau mau xuống kia, ta ở đây chờ cậu năm ngày nữa!” Lộc Hoa nói xong, quăng Đàm Tảo đi mất, “Đi nhá!”

Trăng treo giữa trời, đại đệ tử Dịch sơn kiếm tông Nguyễn Phượng Chương vẫn đang ngủ ngon lành.

Trời giáng xuống một bán tiên, nện thẳng lên người Nguyễn đại hiệp.

“Phụt!” Nguyễn Phượng Chương phun máu tỉnh lại.

Đàm Tảo chật vật ngồi dậy từ trên người hắn, không biết đây là đâu.

Trong đêm tối, chỉ có ánh trăng lợt lạt chiếu tỏ, hai người mặt đối mặt, càng kinh ngạc hơn là, họ đều thấy mặt đối phương trông quen quen.

Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, với Đàm Tảo mà nói, y mới rời nhân gian năm ngày, nghĩ ngợi tí là ra ngay, Nguyễn Phượng Chương của Dịch sơn đây mà, mặc dù chưa nói chuyện bao giờ nhưng trong Chính Tà đại loạn chiến họ đã gặp nhau giữa đống hỗn độn.

Sư phụ của Nguyễn Phượng Chương giỏi độ hóa ác nhân, võ công cao cường, Đàm Tảo vừa nhìn liền biết tại sao Lộc Hoa tiên tử tống y tới đây, rất có thể trong suốt năm năm y bị bắt nhốt đó sẽ phải chịu sự giáo dục của sư phụ Nguyễn Phượng Chương.

Trong đầu Đàm Tảo chửi mẹ nó, ném chuẩn thật, ném thẳng lên giường đại đệ tử Dịch sơn!

Mà Nguyễn Phượng Chương bị nện đến tỉnh người, cũng thấy kinh hãi khó hiểu, gã ngắm nghía, nóc nhà không thủng luôn cơ, “Ngươi…”

Đàm Tảo: “Ta đi nhầm đường!”

Nguyễn Phượng Chương nghe giọng nói du dương đó, càng thấy quen, nghi hoặc hỏi: “Ngươi là…”

Đàm Tảo: “Ta không phải!”

Nguyễn Phượng Chương: “…”

Đàm Tảo: “…”

Nguyễn Phượng Chương xán lại, nương theo ánh trăng nhìn kỹ y, sắc mặt lập tức méo xẹo, “Đàm Tảo!”

Đàm Tảo vùng vẫy chống chế: “… Ngươi nhận nhầm rồi.”

Nguyễn Phượng Chương: “Ngươi không phải Đàm Tảo, vậy ngươi là ai?”

Đàm Tảo: “Ta…”

Nguyễn Phượng Chương cười lạnh, nói không nên lời rồi hả.

Đàm Tảo: “Ta là tiên nhân bị đá xuống trần…”

Nguyễn Phượng Chương: “…”

Đàm Tảo thành khẩn nói: “Khi Đàm Tảo bị loạn kiếm chém chết, những người tận mắt chứng kiến đâu có ít, sao ta là Đàm Tảo được chứ. Trên đời này người giống nhau nhiều lắm đó, thiếu hiệp, ngươi nói đúng không?”

Nguyễn Phượng Chương bật lửa đốt đèn, ghé vào mặt Đàm Tảo săm soi.

Ánh lửa nhảy nhót, lần thứ hai Nguyễn Phượng Chương trông thấy Đàm Tảo, lần đầu tiên nhìn y gần như vậy.

Ngũ quan của Đàm Tảo rất dịu dàng, nhiều khi nhìn thoáng còn thấy đa tình, vả lại đôi mắt y rất đẹp, trắng đen rõ ràng, dưới khoảng cách gần thế này dễ khiến người ta đỏ mặt.

Dù lần đầu tiên gặp chỉ xa xa mà nhìn, nhưng tướng mạo Đàm Tảo xuất sắc như vậy, ấn tượng tất sẽ khắc sâu. Nguyễn Phượng Chương thoáng hồi tưởng, thấy đã năm năm trôi qua mà Đàm Tảo chẳng mảy may thay đổi. Còn gã, cũng không hề quên lần kinh hồng thoáng qua năm ấy.

Càng quan trọng hơn là, Đàm Tảo có bóng, không phải quỷ…

Trong đầu Nguyễn Phượng Chương bắt đầu suy tính, nét mặt không lộ mảy may, “Sao ngươi biết Đàm Tảo bị loạn kiếm chém chết?”

Đàm Tảo giảo hoạt nói: “Trọng điểm không nằm ở việc ta biết cái gì, mà nằm ở việc ta không phải Đàm Tảo, Đàm Tảo chết lâu rồi.”

“Đích xác đã chết.” Nguyễn Phượng Chương nhìn chòng chọc vào mặt y, “Năm đó sau khi Đàm Tảo chết, là chính tay Chúc minh chủ chôn thi thể trước mắt bao người…”

Đàm Tảo thầm thở phào, cười gượng bảo: “Vậy ngươi tin chưa?”

Nguyễn Phượng Chương: “Không tin.”

Đàm Tảo: “Tại sao?”

Nguyễn Phượng Chương: “Bởi vì ta vẫn cảm thấy, ngươi chính là Đàm Tảo.”

Đàm Tảo: “…”

Nguyễn Phượng Chương mặt lạnh như tiền, dù Đàm Tảo có ngụy biện thế nào, trong lòng gã đã sớm xác nhận. Tuy chỉ xa xa nhìn Đàm Tảo một lần nhưng gã cho rằng, người trước mặt này, chính là Đàm Tảo năm ấy.

Thảm quá rồi, bị đuổi về sống thêm tận năm năm, sau đó chết thêm lần nữa thì cũng thôi đi. Nhưng mà xem tình hình này, năm năm tới đừng có nghĩ đến chuyện sống dễ chịu.

Đàm Tảo ngượng nghịu nói: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

Nguyễn Phượng Chương: “Trăm nghe không bằng một thấy, Đàm Tảo đích xác đã chết trận trên đỉnh núi của Ma giáo, ngươi cũng đích xác là Đàm Tảo… Người chết hoàn hồn thế nào ta không biết nhưng xem ra, ta muốn xác nhận thi thể ‘Đàm Tảo’.”

Đàm Tảo suýt nữa buột miệng: bà nó, ngươi dám đào mộ ta!

May mà y vẫn nuốt xuống được, nói: “Ngươi muốn đào mộ Đàm Tảo?” Tuy nói rằng y đã được trọng tố tiên thể, hoàn hồn trở lại nhân gian nhưng nghĩ tới chuyện người ta muốn quật mộ mình lên, vẫn thấy không vui nhé.

“Tự nhiên muốn xem thôi.” Nguyễn Phượng Chương liếc mắt nhìn y, năm năm rồi, võ công Đàm Tảo hình như chả có gì tiến bộ, ở trước mặt gã, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấu.

Đàm Tảo lia mắt nhìn gã, “Năm đó quý tông Tông chủ cũng tham gia quần ẩu Đàm Tảo mà, ngươi có muốn đi bẩm báo một tiếng không, mời ông ấy cùng đào mộ Đàm Tảo?”

“Tông chủ bế quan, Dịch sơn ta làm chủ.” Nguyễn Phượng Chương đáp.

Đàm Tảo mắc nghẹn, không ngờ Nguyễn Phượng Chương năm năm trước mới chỉ bộc lộ tài năng vậy mà giờ đã nắm đại quyền Dịch sơn.

Dù nói thế nào, quật mộ người ta cũng chả phải chuyện tốt đẹp gì, huống chi mộ này còn do chính tay Chúc minh chủ tự mình lập. Lấy tính cách của ông Tông chủ Dịch sơn kia, rất có thể ông sẽ suy nghĩ về việc này, dứt khoát tống y đến chỗ Chúc minh chủ để minh chủ phân biệt, tự giải quyết.

Nào ngờ Tông chủ bế quan, tiểu tử chấp chưởng môn phái.

Đàm Tảo liền nói: “Mặc dù ta không phải Đàm Tảo nhưng giống hắn y đúc cũng là duyên phận, nói không chừng lại còn là huynh đệ thất lạc nhiều năm. Dù sao ngươi đào mộ người ta lên cũng không tốt đâu, mà còn là mộ năm đó Chúc minh chủ tự lập, lẽ nào cả Chúc minh chủ ngươi cũng hoài nghi nữa sao? Có muốn tìm ông ấy đối chất không?”

Nguyễn Phượng Chương sắc mặt quái dị nhìn y: “Chúc minh chủ lão nhân gia đã qua đời mấy năm nay rồi.”

Đàm Tảo giật mình kinh ngạc nói: “Ngươi nói gì?”

Nguyễn Phượng Chương: “Năm đó trong chiến dịch Tiểu Loan sơn, khi Chúc minh chủ quyết đấu với Hạ Linh Tắc, bản thân bị trọng thương, sau khi về không tới nửa năm liền tạ thế.”

“Là vậy à…” Giọng Đàm Tảo có hơi run, “Nỗ lực trả giá đắt như vậy, nói thế Hạ Linh Tắc cũng chết rồi sao?”

Nguyễn Phượng Chương như cười như không nhìn tay y nắm chặt thành quyền, “Hạ Linh Tắc… tất nhiên đã chết.”

Đàm Tảo chậm rãi buông bàn tay đang siết chặt, thả nhẹ hơi thở, làm ra một vẻ rất tự nhiên.

Hết chương 1