Chương 1: Đừng hòng mơ tưởng đến việc thoát ra ngoài

“Ông Lục, tư liệu ông muốn tôi điều tra, tất cả đều ở trong túi văn kiện này.”

Trong văn phòng yên tĩnh, một người đàn ông đẹp trai nhìn như không phải thám tử nhưng lại ăn mặc giống như không chính thống, đặt túi tài liệu trên tay lên bàn làm việc rộng rãi.

Người đàn ông nghe tiếng quay ghế làm việc, nhanh nhẹn lấy tài liệu từ trong túi văn kiện ra, người đàn ông trung niên một tay khoanh trước ngực, một tay vuốt ve cằm trơn bóng, bộ dáng trầm tư, đôi mắt phượng câu lên cười như không cười: “Những tài liệu ông muốn tôi đã điều tra giúp ông không sót một chi tiết nào, khoản còn lại…”

“Yên tâm, họ Lục tôi sẽ không thiếu một đồng tiền nào của anh!” Người đàn ông trung niên hài lòng ngẩng đầu, trên khuôn mặt cương nghị lại xuất hiện một vết sẹo rõ ràng rất dọa người, làm tăng thêm vài phần khí chất kiêu căng ngạo mạn của bản thân ông ta.

“Cảm ơn! Nếu ông Lục còn có nhu cầu khác, tổ thám tử của tôi chắc chắn sẽ cống hiến hết mình vì ông Lục.” Đối mặt với vết sẹo dọa người kia của người đàn ông trung niên, người đàn ông đẹp trai chẳng những không có bất kỳ hoảng sợ nào, ngược lại có thái độ thoải mái bình tĩnh. “Tôi vẫn còn một cuộc hẹn, không làm phiền nữa.”

“Ừm!”

Sau khi người đàn ông rời khỏi văn phòng, người đàn ông trung niên lạnh lùng nheo lại một đôi mắt ưng nguy hiểm, xem qua toàn bộ tài liệu, con mắt sắc lạnh rơi vào mấy tấm ảnh có người mặc váy cưới, bộ dáng mới kết hôn trên người cô gái.

Lục Uyển Thu!

Con gái ruột của họ Lục ông!

Nhìn đôi mắt vô cùng giống ông ta, còn có nụ cười rạng rỡ chói mắt, người đàn ông trung niên nở nụ cười, đáng tiếc là vô cùng không phù hợp với khuôn mặt giống ác nhân của ông ta.

“Con gái à con gái, đêm đó con lên giường ba, đừng hòng mơ tưởng có thể thoát khỏi tay ba!”



Ha ha!

Hôm nay, trong một căn phòng to lớn thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng hắt hơi, cả người mềm nhũn lại cảm thấy khó chịu, Lục Uyển Thu giống như bùn nhão nằm liệt giường, sau đó để cho mình tự sinh tự diệt.

Vào đêm trước hôn lễ bị chồng sắp cưới từ hôm, đêm đó cô đã đến quán bar uống say như chết, cô coi phòng trên lầu thành cửa lớn, trời đất xui khiến làm cô đi vào một gian phòng trong đó, sau đó…

Lục Uyển Thu vô cùng không muốn nhớ tới chuyện đêm đó, nhưng lời nói căm ghét của chồng sắp cưới cứ lượn lờ bên tai, cứ thế luôn quanh quẩn trong đầu cô, muốn hoàn toàn quên đi cũng không được. Lúc đó cô chắc chắn là bị mù mắt chó mới có thể động tình với người đàn ông ghê tởm kia, người đàn ông yếu đuối chó má!