Chương 1: Mở Đầu

Năm ấy có một người vì yêu mà bị đày xuống trần gian chịu tội. Năm ấy cũng có một người vì yêu mà đồng ý vứt bỏ tất cả để đi tìm người mình yêu, cái cảm giác mỗi ngày đều bị nỗi nhung nhớ làm cho đau thấu tâm can, trong trái tim như có hàng vạn côn trùng gặm nhấm mỗi ngày.

Đau... rất đau...

“Chiến thần ma tộc, bổn tiên nể tình ngươi là chiến thần nên chỉ phạt ngươi loại bỏ một phách một khiếu của mình, từ nay về sau ngươi và Thần nữ không còn liên can.”

“Thần nữ, uống bát vong tình này rồi đi đầu thai chuyển kiếp đi, nếm trải đủ hai kiếp đau khổ vì tình mới được quay trở lại.“

Thần nữ nhìn bát canh trên tay mình rồi lại nhìn người tình của mình đang chịu đau đớn trên Cửu U Đài kia. Nước mắt nàng không ngừng rơi, một giọt nước mắt của nàng hòa tan vào bát canh, giá như nàng và người ấy chưa từng gặp nhau, cũng chưa từng yêu! Nàng là hiện thân của cây anh đào do chính tay Chiến Thần trồng nên, rồi lại đem lòng yêu người đã chăm sóc mình vạn năm.

Bát canh vong tình uống rồi, nàng thờ thẫn bước vào vong luân hồi. Một phách một khiếu của Chiến Thần cũng đi theo nàng.

“Đào Vân, chờ ta, ta đến nhân gian tìm nàng...“

*********

Nàng là ai? Từ đâu đến, hiện diện trên thế gian này? Nàng cũng chẳng biết nữa. Nàng chỉ biết rằng mình tên Quan Nguyệt, được Tịnh gia nhận nuôi từ khi mới vừa chào đời. Người đời cũng không biết nàng là ai, phụ mẫu tại sao lại vứt bỏ nàng. Nàng chỉ biết rằng từ khi nhận thức mọi thứ xung quanh thì đã làm thiên kim của Tịnh gia, mặc dù làm thiên kim Tịnh gia đối với người bình thường mà nói thì cũng rất là sung sướиɠ rồi. Ngày ngày có kẻ hầu kẻ hạ, ăn ngon mặc đẹp, vô lo vô nghĩ, chỉ việc ngồi chờ một mối lương duyên tốt đẹp đến và gả đi thôi.

Nhưng thực hư thế nào thì e là chỉ có những người trong cuộc mới biết. Mặc dù mang cái danh thiên kim Tịnh gia nhưng chẳng bằng một nô tì lục bậc. Trong cái phủ lộng lớn này chắc cũng chỉ có nghĩa phụ Tịnh Phiên và nghĩa huynh Tịnh Thực yêu thương nàng nhất.

Còn có một người là Tịnh phu nhân, nhưng vị phu nhân này vốn chẳng ưa Quan Nguyệt lắm. Mỗi lần Tịnh Phiên rời khỏi nhà là phu nhân lại kiếm cớ trách mắng Quan Nguyệt, bảo nàng là cái thứ “nha đầu đầu đường xó chợ, phụ mẫu không cần, không xứng bước vào Tịnh gia.

Những lúc thế này, Tịnh Thực lại là người đứng ra thay mặt nghĩ phụ bênh vực nàng. Tịnh phu nhân có tức giận thế nào cũng khó mà đánh đứa con quý tử này của bà cả.

Có điều như thế cũng tốt, Nàng xưa nay chỉ yên thân yên phận mà sống, chưa có suy nghĩ quá phận cả. Phận liễu yếu đào tơ như nàng thì cũng như tấm lụa mỏng, ngồi chờ người mua đến bán.

“Tiểu nha đầu, sao ngươi không đi chết đi?“

“Tiểu thư, người đừng mong vị trí đích nữ của Tịnh gia nữa.“



“Đồ không cha không mẹ, cút đi cho khuất mắt ta!“

....

“Tiểu Nguyệt Nha, muội không sao chứ?“

Một cậu bé trạc chín tuổi người áo lụa đai đeo ngọc bội chìa tay ra ý muốn kéo nàng đứng dậy. Nàng đôi mắt ươn ướt, sụt sịt lấy đà nắm lấy bàn tay nhỏ kia. Phủi sạch bụi trên y phục rồi cúi người cảm ơn. Người hầu phía sau cậu bé thấy vậy cũng chẳng vui, còn oán trách chủ nhân: “Công tử, người hà cớ gì phải giúp nha đầu này chứ?“

“Câm miệng, muội ấy là muội muội của ta. Không cho phép các ngươi rủa bỏ.“

Nói rồi, Tịnh Thực nắm lấy tay nàng đứng trên cây cầu giữa viện, nói lớn: “Từ nay về sau ai dám bắt nạt muội ấy đồng nghĩa với việc bắt nạt ta.“

Tịnh Thực nhìn qua nàng cười. Nàng nhìn cười đáp lại, còn để lộ ra hàm răng sún của mình, kẻ hầu người hạ nghe thấy ai nấy cũng đều sợ sệt không dám hó hé câu nào.

*************

Có một hôm, nàng đang ngồi trong sân đình hoa viên đọc sách thì Tịnh Thực tìm đến, rủ nàng chơi trốn tìm. Ban đầu nàng còn từ chối nhưng đứng trước vẻ mặt cầu xin của nghĩa huynh mình mà động lòng đồng ý, nhưng nàng lại nói rằng chỉ chơi được một lát thôi vì nghĩa phụ sắp quay về kiểm tra bài của nàng rồi.

Tịnh Thực gật đầu, nàng lần này làm người đi tìm. Trong lúc đợi nàng đếm hết số thì Tịnh Thực tìm chỗ trốn.

“Tịnh Thực, huynh trốn xong chưa?“ Nàng lên tiếng hỏi nhưng xung quanh lại yên tĩnh, nàng lại hỏi một lần nữa, “Muội bắt đầu đi tìm đây.“

Tìm chưa được bao lâu thì khi đi ngang qua thư phòng của nghĩa phụ nàng đã nghe thấy tiếng la hét của một nô tì. Nàng tò mò chui qua bụi cây trước mặt rồi bỗng chốc lại đứng hình

Là Tịnh Thực ca ca!

Khuôn mặt trắng bệch, cả người ướt sũng nằm hôn mê dưới đất, chắc có lẽ mới được cứu lên. Nghe được tiếng hét lớn lúc nãy thì đám gia nô trong phủ liền chạy đến, kẻ bế Tịnh Thực đưa về phòng, kẻ đi gọi đại phu, kẻ thì đi gọi lão phu nhân. Trong ai nấy cũng đều hoảng hốt cả.



Bên trong phòng của Tịnh Thực, lúc này Tịnh Thực đã được thay bộ y phục mới, đại phu chẩn mạch khuôn mặt căng cả lại, lấy túi kim châm ra rồi bắt đầu châm cứu. Một lúc sau sắt mặt của Tịnh Thực hồng hào, đại phu mới thả lỏng nói với Tịnh phu nhân.

“Hồi phu nhân, thiếu gia đã qua cơn nguy kịch, đến đêm nay chắn chắn sẽ tỉnh lại.“

Tịnh phu nhân gật đầu, đặt tay lên ngực mình vuốt vài cái rồi thở phào nhẹ nhõm. nàng lúc này đứng bên ngoài cửa nghe ngóng tình hình, nghe được tin Tịnh Thực không còn nguy hiểm gì cũng khiến nàng an tâm hơn.

Phu nhân bước ra khỏi phòng, nàng nhanh chóng tìm chỗ trốn đi. Bà đến từ đường của Tịnh gia khấn vái tổ tiên đã phù hộ cho độc tôn Tịnh Thực khỏe trở lại, thoát khỏi bàn tay của Diêm Vương. Xong chuyện bà lại quay qua hỏi Từ ma ma chuyện này là như thế nào.

“Phu nhân, trước khi bị rơi xuống hồ nước thì có một nô tì trong phủ thấy Tịnh tiểu thư ở cùng với Tịnh Thiếu gia ạ.“

“Lại là con nhà đầu Tịnh Quan Nguyệt đó. Bản thân nó đã ăn nhờ ở đậu phủ chúng ta còn không biết điều, dám mưu hại độc tôn của Tịnh gia chúng ta ư?“

Không cần hỏi lại, Tịnh phu nhân cũng đã đinh ninh là nàng làm, vì bã ghét cay ghét đắng “Cái đứa con hoang“ được phu quân bà đem về này. Bà cho người lôi nàng lên hỏi chuyện, sai Từ ma ma đem roi gia pháp lên.

Tịnh phu nhân nắm chặt roi, miệng luôn nói ra những lời đến cả ai ai cũng thấy khó nghe.

“Con nha đầu chết tiệt!“ Bà đánh thật mạnh cây roi vào lưng của nàng, nàng nắm chặt gấu áo, răng cắn chặt lại cố không phát ra tiếng. Nàng cũng không khóc không náo, áo đã bị rách, máu cũng thấm dần vào áo.

Thế nhưng Tịnh phu nhân lại không dừng tay, liên tiếp đánh vào tấm lưng nhỏ bé của tiểu nha đầu mới năm tuổi là nàng.

“Ruốt cuộc người muốn Tịnh Gia chúng ta tuyệt hậu ngươi mới hả dạ có đúng hay không?“

Vừa nói Tịnh phu nhân lại đánh thật mạnh. Tịnh Phiên vừa hay cũng quay về, nghe thấy Quan Nguyệt bị giáo huấn ở từ đường liền chạy đến xem thế nào. Kết quả thấy phu nhân của mình đang đứng ở đó cầm roi dính chút máu, Còn Quan Nguyệt đang quỳ gối trước bài vị tổ tiên Tịnh gia, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng.

“Dừng tay lại cho ta!“

Tịnh phu nhân định đánh thêm một cái nữa thì Tịnh Phiên lên tiếng ngăn cản.

Tịnh Phiên chạy nhanh đến, nhẹ nhàng đỡ Quan Nguyệt đứng dậy, nhìn nàng với khuôn mặt đau lòng. Xem ra nữ nhi này của ông đã chịu không ít đau khổ rồi!