Chương 10: Lần Đầu Gặp Gỡ, Đem Lòng Tương Tư

Quan Nguyệt bị tên thư đồng kia làm cho giật mình, bèn vội cúi đầu hành lễ. Ngư Giang nâng nàng lên, nói: “Không cần đa lễ, bổn vương không giống như những người hoàng tộc kia.”

Quan Nguyệt nghe những lời này liền có chút không hiểu, những chưa đợi nàng mở miệng thì Ngư Giang đã tiếp lời, “Chi bằng hôm nay chúng ta kết thành bằng hữu, sau này cô có chuyện gì, bổn vương nhất định sẽ bảo vệ người bằng hữu duy nhất là cô, thế nào?”

Trong lòng ngẫm nghĩ hồi lâu, Quan Nguyệt ngước nhìn người nam nhân toàn thân cao quý không chút sợ hãi tỏ vẻ ngạc nhiên. Trong cung này khó có người của hoàng tộc chịu hạ mình ngang bằng với thân phận kẻ đầy tớ cả. Từ xưa đến nay cũng chỉ có người nam nhân đứng trước mặt nàng mà thôi. Nàng nhìn thoáng qua từ trên xuống dưới của Ngư Giang vội lấy làm cảm kích, bởi nàng thấy người này bản chất không hề xấu, hơn nữa trong lòng cũng chẳng có gì gọi là lợi dụng nàng cả.

“Được thôi, nếu Vương gia bằng lòng thì kẻ đầy tớ như nô tì đây sẵn lòng làm bằng hữu của người. Có điều làm bằng hữu của nô tì không dễ dàng đâu đấy nhé.” Quan Nguyệt bật cười đáp lại.

Tiểu thư đồng nhìn tình cảnh này liền nổi da gà, tình cảnh này có được xem là phát cẩu lương không? A, hắn muốn thoát khỏi đây thật nhanh, nếu còn ở lại đây thêm một giây nào chắc chắn hắn sẽ ăn đến phát nổ mất!

Như nghĩ ra điều gì đó, tiểu thư đồng la lên: “Phải rồi Vương gia, Phúc công công mới truyền chỉ gấp. Nói là Hoàng thượng cho triệu người vào cung ngày mai.”

Ngư Giang gật đầu, “Bổn vương biết rồi, tiểu tử ngươi mau đi đi.” Y xua tay, cố gắng đuổi tên thư đồng đi thật nhanh.

“Ơ, nhưng mà Vương gia không về cùng với Tiểu Dương sao?” Tiểu Dương khuôn mặt ấm ức nhìn Ngư Giang, nhưng y lại càng muốn tên tiểu tử này đi thật nhanh.

Tiểu Dương không dám cãi lời, đành lủi thủi quay về một mình, đợi hắn đi xong Ngư Giang lúc này mới để ý đến Quan Nguyệt đang ngồi dưới đất nghịch tuyết.

“Tiểu mỹ nhân, bổn vương... ta còn chưa biết tên của muội đấy!”

Quan Nguyệt vẫn hồn nhiên nghịch tuyết, đợi đến khi Ngư Giang lặp lại câu hỏi mới trả lời, “Nô tì tên Quan Nguyệt.”



Ngư Giang nghe xong liền ngước mặt lên nhìn ánh trăng trên kia, Quan Nguyệt... cái tên không tồi. Quả thật tên cũng như người. Dịu dàng, yểu điệu, mong manh và sống cách lặng lẽ như ánh trăng.

“Sau này đừng xưng hô nô tì với ta nữa. Gọi ta là Ngư Giang ca ca, còn ta sẽ gọi muội là tiểu Nguyệt Nha. “Ngư Giang cầm lấy một nắm tuyết, vừa vo tròn lại thành một cục tuyết nhỏ vừa nói.

“Được, Ngư Giang ca ca.” Quan Nguyệt quay đầu nhìn mỉm cười gọi tên Ngư Giang.

Ngư Giang nhìn thấy nụ cười của Quan Nguyệt liền đơ người cả ra, cơ mặt của hắn cũng tự nhiên mà thả lỏng, bật cười theo nàng. Trái tim của hắn giờ đây chắc cũng đang rung động với thiếu nữ mười lăm tuổi trăng này.

Quan Nguyệt khuôn mặt thay đổi trong chốc lát, ném cục tuyết trên tay vừa vo tròn vào người Ngư Giang khiến hắn bừng tỉnh.

Hắn dường như không tức giận chút nào, trả lại Quan Nguyệt bằng cục tuyết khác. Nàng vừa chạy vừa ném, giọng cười của nàng bây giờ mới giống một cô nương ngây thơ, và dáng vẻ hạnh phúc bây giờ của nàng nữa. Những thứ này đáng lẽ ra mà nàng nên có, chứ không phải một người vô tâm vô phế chờ đợi người khác sắp đặt cuộc sống của mình.

Đợi đến khi hai người chơi chán rồi, Quan Nguyệt ngồi xuống trước hiên nghỉ ngơi, bên cạnh là Ngư Giang đang thở dồn dập vì mệt nhưng nhìn nụ cười của nàng thì cái mệt ắt hẳn cũng tan biến rồi.

“Ngư Giang ca ca, huynh biết không? Trước đây ta từng thích một người, cũng đã đính ước dưới trăng cùng người ấy. Nhưng vì một sự cố mà người ấy ra đi rồi, không còn nữa. Tất cả những giấc mộng năm đó cũng tan biến theo dấu chân rời đi của người ấy...”

Một giọt nước mắt nóng hổi vương trên má Quan Nguyệt, nàng vội quệt đi rồi ngồi thu mình lại. Ngư Giang thấy vậy liền an ủi nàng: “Tất cả mọi chuyện đều qua cả rồi, người mà muội thích ắt hẳn cũng không muốn muội tương tư rồi buồn đến đau lòng như thế này đâu.”

Nhưng nước mắt của Quan Nguyệt lại tuôn ra không ngừng, tâm trạng bây giờ của nàng đã thật sự sụp đổ rồi. Nàng nhớ người ấy, nhớ nhà, nhớ luôn cả những ngày còn có nghĩa phụ bảo vệ che chở cho nàng. Đã ba tháng trôi qua, không biết Tịnh phu nhân đã thế nào rồi, không biết gia cảnh của Tịnh gia có khấm khá lên chút nào không?

“Chẳng phải muội còn có ta sao? Ta sẽ luôn bên cạnh bảo vệ muội cả đời này, mãi không rời xa muội nửa bước.”



Quan Nguyệt quay qua nhìn Ngư Giang, đôi mắt phượng buồn rầu đẫm lệ của nàng khiến cho hắn cảm thấy đau lòng. Thật sự là rất đau mà không hiểu tại sao? Chắc có lẽ là đồng cảm cùng nàng.

“Tiểu Nguyệt Nha, muội có muốn nghe ta kể chuyện không?”

Quan Nguyệt nghe vậy gật đầu, Ngư Giang lại đưa mắt nhìn ánh trăng buột miệng kể.

“Trước đây, có một đứa bé trai chỉ là con nuôi của Hoàng thượng. Được tấn phong là Vương gia năm mười tuổi, vốn được nhận nuôi để bồi dưỡng làm người nối ngôi. Nhưng Hoàng hậu lại bất ngờ mang thai nên hắn được mang ra khỏi cung, từ đó Hoàng thượng cũng lạnh nhạt với hắn. Ai ai cũng khinh thường hắn. Ngày thái tử ra đời, ai cũng vui mừng khôn xiết, Hoàng thượng còn ra lệnh miễn thuế, cả nước cùng nhau ăn mừng. Năm ấy hắn chỉ dám đứng ở một góc nhìn Thái tử vừa chào đời, không dám lại gần. Mọi người cũng dần lãng quên người dưỡng tử được Hoàng Thượng nhận nuôi. Hắn cũng trở thành một vị Vương gia phóng túng, phòng tình, tiếng xấu đồn xa. Người nào nhìn thấy hắn cũng đều lộ rõ vẻ mặt ghét bỏ. Nhưng mọi người nào biết tại sao hắn lại trở thành như vậy? Tất cả những gì mà hắn làm bao nhiêu năm qua chỉ muốn đổi lại cái liếc nhìn của người nhận nuôi hắn mà thôi.”

Ngư Giang kể đên đây liền thở dài một cái, Quan Nguyệt hỏi Ngư Giang: “Vậy cuối cùng hắn có đổi lại được ánh nhìn của Hoàng thượng không? Hắn trở thành một Vương gia như vậy chắc hẳn trong phủ sẽ có nhiều thị thϊếp lắm đúng không?”

“Không, hắn chưa từng nạp thiệp, mặc dù mang danh Vương gia ăn chơi nhưng lại chưa từng phá bỏ quy tắc của riêng mình, “đến chốn lầu xanh nhưng không tìm ong bướm mật ngọt, không cách vài ngày lại nạp tứ thϊếp tam thê”. Có điều Hoàng thượng cuối cùng cũng để ý đến hắn, nhưng không biết lần để ý này là phúc hay họa.”

Ngư Giang nói xong liền quay lại nhìn Quan Nguyệt, nhưng nàng bây giờ đã tựa đầu vào vai hắn ngủ thϊếp đi lúc nào chẳng hay. Ngư Giang cũng không dám động đậy nữa, sợ nàng sẽ tỉnh giấc. Hắn cứ ngồi yên như vậy cho đến khi trời sáng.

Quan Nguyệt chíu mày tỉnh dậy mở mắt thì thấy đầu mình đang tựa vào vai của Ngư Giang, nàng giật mình lùi lại khẽ nói: “Ngư Giang ca ca, cả đêm qua ta luôn ngủ thế này sao?”

“Đúng vậy, tiểu Nguyệt Nha sợ thất thân ư?” Ngư Giang vừa gật đầu vừa trêu ghẹo trả lời.

Quan Nguyệt ngượng đến đỏ mặt, thấy trời đã sáng liền vội vàng chạy vào trong, trước khi đóng cửa còn không quên dặn dò Ngư Giang: “Đêm qua chúng ta ở cùng nhau, chuyện này không thỏa đáng nên huynh tốt nhất đừng nói cho ai cả.”

Ngư Giang định nói gì đó nhưng Quan Nguyệt đã đóng sầm cửa lại. Hắn đứng một mình trong hiên ngẩn cả người ra, sau đó lại thì thầm nói: “Nếu muội sợ thất thân, không ai lấy thì ta sẽ lấy muội. Nha đầu ngốc!”